7、
Nửa năm , kỳ đầu tiên của ở Đại học Chính Pháp gần kết thúc.
Team chuyên làm truyện linh dị, mọi người hãy theo dõi để cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất nhé
đang ngày đêm ôn thi cuối kỳ.
Nửa năm qua quen nhiều bạn, còn tham gia hội sinh viên và mấy câu lạc bộ.
Quan trọng nhất là bắt đầu học kiến thức pháp luật.
Kỳ học đầu tiên chỉ củng cố nền tảng luật học.
Quan trọng hơn, thầy cô dạy chúng ý nghĩa của pháp luật, và đạo đức mà một pháp .
mỗi ngày đắm trong sự kính sợ và tín niệm dành cho pháp luật, hi vọng những năm tháng thể góp phần sự xây dựng pháp trị của đất nước.
Nhìn về phía , tín ngưỡng đáng để cống hiến cả đời.
Ngoảnh phía , gia đình để dựa .
, chỉ trong tương lai xa, cả hai thứ … đều sẽ rời xa .
······
8、
Chớp mắt đến kỳ thi cuối kỳ, các bạn cùng phòng dáng vẻ tràn đầy khí thế của , bàn tán:
“Nãi Phi Sa đúng là học bá, môn Pháp lý hôm nay chắc điểm tuyệt đối.”
“Mày chỉ thấy tỏa sáng lúc , lúc Tiểu Sa thức trắng đêm trong thư viện mày ?”
“Xem học bổng năm nay, chắc chắn là Tiểu Sa !”
“Học bổng thôi mà, Tiểu Sa còn thẩm phán, Tòa án Nhân dân Tối cao nữa cơ.”
cắt ngang: “Được ! Sắp đến phòng thi đó! Các kiểm tra xem quên gì ? Thẻ dự thi ?”
lúc chúng đang ríu rít, điện thoại reo, là gọi đến.
“Alo~ ~ tự nhiên gọi cho con ? Con sắp phòng thi , để con thi xong gọi cho —”
còn xong cảm thấy gì đó , đầu dây bên vọng tiếng nghẹn ngào.
“Được… đợi con thi xong con gọi cho .”
Mẹ cố hết sức để giọng bình tĩnh, nhưng chỉ cần mở miệng là chuyện.
“Mẹ! Mẹ ? Đừng con sợ!”
hỏi mãi, cuối cùng cũng gượng nổi nữa, :
“Em con… em con nó… còn .”
“Ba con… cũng viện .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/doi-lai-cong-bang-cho-em-gai/chuong-3.html.]
Nói xong liền chỉ , đến câu cũng trọn.
Trong khoảnh khắc đó, chỉ cảm thấy đầu óc như nổ tung, trời đất xoay cuồng.
9、
Lúc đầu trống rỗng, chỉ dựa bản năng mà chạy ngoài, mặc kệ bạn học thầy cô gọi với theo, chỉ mau chóng về nhà.
Phòng thi Pháp lý phía lưng , ngày càng xa.
10、
Khi đến bệnh viện, đang ngủ gục chiếc ghế ngoài phòng bệnh.
cởi áo khoác của , đắp lên , xuống cạnh, khẽ đặt đầu lên vai .
chỉ động một chút là tỉnh ngay.
Thấy tỉnh, vội hỏi: “Mẹ, ba và em ? Họ thế nào ?”
Mẹ vốn bình một chút, nhưng hỏi, bất ngờ sụp xuống, chỉ thành câu.
lúc một bác sĩ tới, sắc mặt nặng nề hỏi:
“Hai là nhà bệnh nhân ?”
Chúng đều gật đầu.
“ là vợ ông .”
“ là con gái ông .”
Bác sĩ lấy một tờ giấy đồng ý, với chúng :
“Tình trạng bệnh nhân vốn tương đối định, nhưng bệnh nhân tỉnh , cảm xúc kích động nữa, huyết áp tăng cao, dẫn đến xuất huyết não.”
“Vì đang ở trong bệnh viện nên xử lý kịp thời, tạm thời ngăn tình hình . Bây giờ cần tiến hành phẫu thuật mở hộp sọ càng sớm càng .”
“Xin hỏi ai trong hai ký tên giấy đồng ý?”
Mẹ đến hai chữ ‘xuất huyết não’, cả đờ , ngẩn ngơ phản ứng.
, bỗng cảm thấy một trách nhiệm nặng nề, rằng lúc chống cả gia đình lên.
dùng sự bình tĩnh khác thường hỏi bác sĩ khả năng thể xảy , và còn lựa chọn nào khác .
Sau đó run rẩy ký tờ giấy.
Vì ba chuyển hộ khẩu của về nhà, chữ ký của cũng hiệu lực pháp lý.
Ký xong, ngẫm nghĩ, học theo lớn, móc bộ tiền mặt trong , nhét túi bác sĩ.
Bác sĩ nhận lấy, xoay phòng phẫu thuật.