Cuộc sống ở thành phố biển dần trở thành điều mà Hà Linh yêu thích mỗi ngày.
Mỗi sáng thức dậy, cô cảm nhận rõ tiếng sóng biển vỗ nhè nhẹ từ xa, như một lời chào dịu dàng của thiên nhiên gửi đến cô.
Ánh nắng sớm mai len qua rèm cửa, chiếu những tia sáng dịu dàng lên làn da cô.
Hà Linh vươn vai chào ngày mới, cảm nhận từng nhịp thở hòa khí trong lành, mát dịu của vùng đất mới.
Ở đây, cô còn vội vã với những bộ quần áo công sở tẻ nhạt.
Phòng tranh chỉ Đình Vũ và bác bảo vệ lớn tuổi, điều đó cho phép cô tự do chọn những bộ váy vintage mà cô yêu thích.
Mỗi ngày, Hà Linh đều chọn cho một bộ váy khác , những chiếc váy nhẹ nhàng, khi mang chút thở của thập niên 60, khi thì phóng khoáng như những cô gái thành thị đang dạo chơi nắng.
Cô bước phố, hòa nhịp sống bình yên, khác xa những buổi sáng gấp gáp và căng thẳng mà cô từng trải qua nơi công sở.
Mỗi buổi sáng, ăn sáng xong, khi đến phòng tranh, Hà Linh luôn ghé qua một quán cà phê nhỏ đầu ngõ.
Quán nơi quá sang trọng, nhưng mang nét gì đó đỗi gần gũi.
Những dãy bàn gỗ màu nâu sẫm, chiếc quạt trần cũ kỹ treo cao và khung cửa kính phủ đầy hoa lá tạo nên cảm giác ấm cúng.
Hà Linh cầm theo ly cà phê mang , nhịp bước chậm rãi con đường quen thuộc dẫn đến phòng tranh.
Từng cánh cửa gỗ màu xanh lá cây phai màu qua thời gian đều dường như trở nên thuộc.
Dù mỗi sáng cô đều đến sớm hơn 30 phút so với giờ bắt đầu việc, nhưng lúc nào cô cũng là đến trễ nhất.
Bác bảo vệ lớn tuổi mặt từ sớm, luôn mỉm khi thấy cô từ xa.
“Cháu đến đấy ? Hôm nay trời thật nhỉ!” Bác thường chào hỏi bằng những câu quen thuộc, ánh mắt đầy ấm áp và điềm nhiên.
Hà Linh mỉm đáp , bước gian quen thuộc của phòng tranh.
Đình Vũ, như thường lệ, mặt từ lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/doi-cot-truyen/binh-yen-noi-pho-bien.html.]
Anh luôn trong phòng vẽ, lặng lẽ việc với những bức tranh.
Cô bao giờ hỏi về việc bắt đầu ngày việc lúc nào, nhưng rõ ràng là luôn mặt sớm hơn bất cứ ai.
Anh chìm đắm những đường cọ, những màu sắc bảng màu như thể đó là thế giới riêng của – thế giới mà cô chỉ thể ngoài quan sát.
Khách ghé thăm phòng tranh ít, ngày chỉ 1-2 , chủ yếu là những yêu tranh thật sự tìm đến hoặc đôi khi là những cặp tình nhân lặng lẽ dạo bước giữa gian nghệ thuật.
Cuối tuần, lượng khách đông hơn đôi chút, nhưng nhiều nhất cũng chỉ hơn 10 . Ai bước đây cũng giữ sự yên tĩnh nhất định, như thể gian thu hút và quy ước ngầm rằng tiếng ồn nên tồn tại ở nơi đây.
Sau hai tuần việc, Hà Linh quen với nhịp sống tại phòng tranh.
Cô hiểu rõ hơn về tính cách Đình Vũ – lạnh lùng và ít nhưng tôn trọng gian việc riêng của .
Tác giả Sắc Hồ Ly - Mầm non ngôn tình mới nhú, thích viết cổ đại và ngọt sủng
💌 Follow Fanpage Facebook Sắc Hồ Ly để đọc nhiều truyện hay nhé ạ!
💌 Cảm ơn cả nhà ạ!
Những yêu cầu nghiêm ngặt của dường như cũng trở nên dễ hiểu hơn với cô.
Đối với Đình Vũ, sự yên tĩnh là điều tuyệt đối và Hà Linh dần học cách để bất cứ âm thanh nào phá vỡ sự tập trung của .
Với sự quen thuộc của công việc và gian tĩnh lặng nơi đây, Hà Linh quyết định mang theo máy tính xách tay.
Trong những lúc phòng tranh khách, cô ở một góc nhỏ, mở máy lên và bắt đầu những dòng ý tưởng cho câu chuyện của .
Không kết nối mạng để tránh bản phân tâm và cũng vì cô bất cứ âm thanh bất chợt nào phiền Đình Vũ.
Những trang cứ thế hiện màn hình máy tính của cô.
Từng dòng ý tưởng phác thảo, để tối về cô chỉnh sửa cho mượt mà hơn.
Cô dường như cảm nhận mạch cảm hứng chảy đều đặn, như thể gian vô tình tiếp thêm năng lượng sáng tạo cho cô.
Ở đây, Hà Linh gò bó bởi thời gian, cũng lo lắng về những deadline khắc nghiệt.
Cô chỉ việc lặng lẽ sáng tạo trong một gian yên bình, trong lúc chờ đợi những vị khách hiếm hoi ghé qua.
Không khí nơi đây mang cho Hà Linh cảm giác thanh thản, giống như cô tìm thấy một phần nào đó của chính .
Trong thế giới của tranh và sự tĩnh lặng, cô như lạc một vũ trụ khác, nơi ồn ào, áp lực – chỉ còn sự nhẹ nhàng và thanh bình.