Hơi thở dài của Trần Quang Khuê Dương Lan Ngọc căng thẳng. Cô hồi hộp chờ câu hồi đáp của Trần Quang Khuê mà cứ như một kẻ tội phạm chờ tòa phán xử .
Trần Quang Khuê nét căng thẳng của Dương Lan Ngọc mà trong lòng buồn . Ngoài mặt vẫn tỏ vẻ rầu rĩ, cất giọng buồn buồn:
- Thật , xứng với em.
Dương Lan Ngọc ngay lập tức phản đối:
- Nói bậy! mới xứng với thì !
- là kẻ tàn tật, là đồ bỏ …
- Nói bậy! Chân của nhất định sẽ thể chữa lành. Hơn nữa, cho dù chân của vấn đề thì cũng ai dám chê . Chân chứ? Chân mà vẫn thể nhiều việc ích, vẫn quan tâm cho khác và sống tình nghĩa thì còn đáng quý gấp trăm ngàn những kẻ tay chân lành lặn mà lười biếng, phản bội, bạc tình bạc nghĩa. Anh tự xem thường bản như !
Dương Lan Ngọc giọng điệu và dáng vẻ ủ rũ của Trần Quang Khuê cho tức giận nhẹ.
Cô một thật dài, an ủi, khuyên nhủ như răn dạy . Nói xong Dương Lan Ngọc mới giật . Không ! Cô quên mất bản vốn quyền hạn gì để xen cuộc đời của Trần Quang Khuê, càng đủ tư cách để với những lời lẽ như .
Tuy nhiên Dương Lan Ngọc hối hận. Cho dù khi những lời cô mà Trần Quang Khuê cảm thấy cô nhiều chuyện, khó ưa cũng . Chỉ cần thể tự tin trở , đừng tự xem thường bản nữa thì Dương Lan Ngọc cũng cảm thấy đủ .
Thật Trần Quang Khuê cũng cảm thấy Dương Lan Ngọc đúng là nhiều chuyện, nhưng là sự nhiều chuyện đáng yêu và khiến cảm động vô cùng.
Trần Quang Khuê điều khiển xe lăn đến bên cạnh Dương Lan Ngọc, cẩn thận nắm lấy tay cô, cất giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định rành rọt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/doi-chu-re-truoc-le-duong-co-dau-that-may-man/chuong-8-xung-hay-khong-xung.html.]
- Cảm ơn em! Chỉ cần em hối hận vì chấp nhận cuộc hôn nhân với thì cũng sẽ cố gắng để xứng với sự tin tưởng của em. Bây giờ chúng đến lễ đường thôi.
Dương Lan Ngọc bồi hồi cảm nhận bàn tay to rộng ấm áp với những ngón tay gầy gầy của Trần Quang Khuê đang bao phủ lấy bàn tay nhỏ nhắn lạnh lẽo của cô. Cứ như là đang truyền ấm cho cô, đồng thời như một lời hứa lặng thầm mà sâu sắc rằng sẽ bảo vệ cho cô.
Hít sâu một , Dương Lan Ngọc áp chế những suy nghĩ linh tinh hỗn loạn trong đầu. Việc mắt của cô là suy diễn về hàm ý của Trần Quang Khuê, mà bây giờ, cô cần tập trung bộ tinh thần và sức lực để ứng phó với tình cảnh nơi lễ đường.
Nghĩ ngợi xong, Dương Lan Ngọc chuyển bước chân phía Trần Quang Khuê để đẩy xe lăn cho , nhưng Trần Quang Khuê buông tay của cô . Anh mỉm , dịu dàng :
- Em cần ở phía lưng của . Bây giờ chúng là vợ chồng, nghĩa là sẽ cùng bước song hành đường đời, trong cảnh. Dù thế nào nữa, và em đều sẽ bước cạnh , cùng tiến tới, ?
Dương Lan Ngọc những câu mà cảm động . Cô chợt nhớ tới đàn ông suýt nữa trở thành chồng của và mấy lời như đề nghị như lệnh mà nghiêm nghị với cô vài ngày khi thiệp mời đám cưới:
- Sau khi vợ của , em cần đến công ty việc vất vả nữa. Cứ ở nhà hưởng nhàn thôi, việc cứ để lo liệu. Cho nên chúng vội đăng ký kết hôn, cứ tổ chức hôn lễ . Đợi khi thể chứng tỏ cho em thấy là thể chăm lo cho em chu thì hãy đăng ký kết hôn cũng muộn.
Bây giờ nhớ những lời của Đào Chí Nghĩa, trong lòng Dương Lan Ngọc chỉ cảm thấy buồn .
Đáng nhất là khi cô còn cảm thấy là đàn ông đáng tin cậy, trách nhiệm và suy diễn rằng thật lòng yêu thương cô nên cô chịu vất vả.
Tuy nhiên, hiện tại khi Trần Quang Khuê những câu ngược , Dương Lan Ngọc mới nhận cảm nhận của cô mới thật sự là vui mừng, xúc động và cảm kích chứ vẫn còn chút vướng mắc, buồn bã và cam lòng như .
Công ty của cô tuy là tập đoàn lớn nhất nhì trong thành phố, nhưng đó là bộ tâm huyết và công sức của bố cô, khi Dương Lan Ngọc tiếp nhận thì công ty cũng trở thành một phần quan trọng trong cuộc đời của cô. Cho nên, dù Đào Chí Nghĩa vỗ n.g.ự.c cam đoan sẽ quản lý công ty thật , đưa công ty ngày càng phát triển hơn thì trong lòng Dương Lan Ngọc vẫn cứ cảm thấy hụt hẫng và buồn bã vì bản thể góp chút công sức gì cho công ty nữa.
Bây giờ thì , Trần Quang Khuê chính miệng là cho cô cùng sóng bước bên cạnh . Như thế liệu là cũng sẽ đồng ý cho cô tiếp tục ở công ty ? Hay là chỉ cô dâu bên cạnh đoạn đường tiến tới lễ đường cho đội hình mà thôi?
Bỗng nhiên Dương Lan Ngọc hoang mang. Tập đoàn của gia tộc họ Trần to lớn đến như thế, công ty của cô vốn chỉ là tôm tép ở đáy sông so với rồng phượng trời cao mà thôi. Nếu việc cô ở một công ty nhỏ như thế mất mặt của Trần Quang Khuê và nhà họ Trần thì bây giờ?