Đôi Bà Cháu Mặt Dày Ăn Vạ Tôi - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-04-11 01:36:44
Lượt xem: 172
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
12
Chẳng hiểu sao bài đăng than thở của tôi trên mạng lại lọt vào mắt bà Chu. Bà ta còn chưa kịp tìm tôi tính sổ thì đã nghe tin con trai mình bị bắt, còn bị giam mấy ngày. Tức quá, bà ta ngất xỉu tại chỗ.
Cuối cùng, chính thằng cháu cưng đói bụng vả cho mấy cái mới tỉnh lại. Mà mấy cái tát ấy có vẻ hiệu quả thật, vừa tỉnh lại là bà ta ôm lấy thằng Chu Hùng đang ho sù sụ, mở livestream ngay lập tức.
Trước ống kính, bà ta trông vô cùng tiều tụy, hai mắt thâm quầng, bắt đầu kể khổ:
“Tôi chính là bà Chu mà mọi người đồn đại là nuông chiều cháu đây! Nhưng những gì con nhỏ Tô Dao kia nói đều là bịa đặt hết, mọi người đừng để bị lừa!”
“Cháu tôi ăn đồ vặt của nó là sai, nhưng tất cả là do nó tính toán trước rồi!”
“Nó cố tình dụ cháu tôi bằng đồ ăn, rồi không cho ăn, còn bắt tôi phải đảm bảo. Ai ngờ thằng nhỏ vừa ăn xong thì xảy ra chuyện! Chẳng phải rõ ràng là âm mưu sao?”
“Còn nữa, nó bỏ thứ gì độc hại vào trong đó thì ai mà biết. Khám bệnh cũng chẳng ra nguyên nhân. Nhưng từ lúc về nhà, cháu tôi cứ ho rồi sốt suốt! Chắc chắn là do thứ độc ấy phát tác rồi. Mọi người nhìn đi, cháu tôi bị hành hạ thế này đây.”
Nói xong, bà ta kéo thằng bé ra trước camera. Phải công nhận là nhìn nó cũng đáng thương… nếu như không thấy cảnh nó đang cấu véo tay bà nội ở góc khuất màn hình.
【Nhìn cũng tội thật. Nhưng đã bệnh rồi thì sao không đưa đi bệnh viện? Tiền thì đợi bồi thường sau cũng được mà?】
“Tôi có đưa đi phòng khám trong làng rồi, nhưng uống thuốc hoài chẳng đỡ. Tôi cũng muốn lên bệnh viện lắm chứ, nhưng bệnh viện xa quá, bố thằng nhỏ thì không có nhà, tôi thì già yếu, đi lại rất vất vả.”
Với lại tôi cũng không có tiền. Haizz, khổ thân cháu tôi quá!”
Vừa nói, bà ta vừa gào khóc thảm thiết.
【Thế giới mạng đúng là phức tạp, tôi đi cắt mạng đây. Hẹn gặp lại.】
【Chẳng phải chúng ta bị con nhỏ họ Tô kia lừa rồi sao? Bực thật! Tôi từng đẩy view cho video của nó đấy! Không chịu nổi nữa rồi, tôi vào trang cá nhân nó chửi đây!】
【Cú twist ngoạn mục thật! Tôi đúng là ngu mà. Xin lỗi bà và cháu, tôi tặng một quả tên lửa coi như chuộc lỗi.】
Có người bắt đầu tặng quà, rồi mấy người khác cũng thi nhau làm theo.
Cả đêm, phòng livestream của bà Chu tràn ngập quà tặng. Còn trang cá nhân của tôi thì ngập tràn bình luận chửi bới.
Bà Chu liên tục chắp tay cảm ơn, nụ cười trên môi không thể giấu nổi.
Tắt livestream xong, nhìn vào số tiền donate gần năm chữ số trên hệ thống, bà ta vui như mở cờ, dẫn thằng cháu cưng ra ngoài:
“Cháu muốn ăn gì nào, hôm nay bà mua hết cho!”
13
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/doi-ba-chau-mat-day-an-va-toi/chuong-5.html.]
Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy mới biết chuyện.
Tôi thu thập những bằng chứng trước đó, dựng thành video để làm rõ mọi chuyện, nhưng tài khoản bị báo cáo nhiều lần, lượng truy cập bị hạn chế nghiêm trọng.
Một số cư dân mạng cực đoan thậm chí còn không xem nội dung mà trực tiếp báo cáo video của tôi.
Video vừa đăng lên không lâu đã bị gỡ xuống, dù có đăng lại cũng không trụ được nửa tiếng.
Không những không đạt được hiệu quả làm rõ mà phía sau còn kéo theo rất nhiều lời chửi mắng.
Tôi muốn livestream để giải thích rõ ràng, nhưng cũng vậy, nhiều lần bị báo cáo rồi bị ép tắt live, cuối cùng tài khoản bị khóa vĩnh viễn.
Tôi đột nhiên cảm thấy rất bất lực. Đôi khi, internet phát triển quá cũng không hẳn là chuyện tốt.
Tôi thở dài một hơi, dẹp bỏ tâm trạng, rồi đi đón mẹ từ bệnh viện về nhà.
May mắn là bố mẹ tôi không hay lên mạng, vẫn chưa thấy những lời chửi rủa kia, nếu không, sức khỏe của họ làm sao chịu nổi cú sốc này.
Ngày mai là đêm giao thừa rồi, cảnh sát nói kết quả kiểm nghiệm muộn nhất sẽ có vào đêm giao thừa.
Tôi tự động viên mình, cố gắng thêm một chút nữa, ngày mai cảnh sát sẽ trả lại sự trong sạch cho tôi.
Nhưng tiếng xấu đồn xa, tôi vẫn đánh giá thấp tốc độ lan truyền của internet.
Trong phòng bệnh, mẹ tôi tựa vào đầu giường lau nước mắt, bà cô giường bên cạnh vừa xem điện thoại vừa chỉ trỏ vào mẹ tôi.
Thấy tôi đến, bà ta lại càng lớn giọng, cố ý kéo dài âm thanh khi gửi tin nhắn thoại.
“Vừa nãy tôi còn chưa chắc, bây giờ con gái bà ta đến rồi, đúng là nhà họ rồi. Thật là xui xẻo, ở cùng phòng bệnh với người như thế này, về nhà tôi phải dùng nước lựu rửa cho sạch.”
“Nhìn mặt đã không phải người tốt lành gì, tâm địa lại còn độc ác như thế, thảo nào đến cả người đàn ông bên cạnh cũng không có. Sau này ai mà lấy phải cô ta chắc chắn sẽ bị khắc chết.”
“Đến trẻ con cũng không tha, đúng là tạo nghiệp mà. Tôi phải gọi ngay cho con trai bảo nó đừng đưa thằng cháu bảo bối của tôi đến đây, phòng bệnh này nguy hiểm quá.”
Tôi đi đến trước mặt bà ta, nhận ra đó là bà Vương trong làng, người chỉ có một đứa con trai đi làm ăn xa quanh năm. Tết cũng không về, mua nhà ở ngoài nhưng không đón bà ta lên ở cùng, viện cớ là nhà nhỏ, không đủ chỗ.
Có năm, bà Vương hớn hở vào thành phố tìm con trai, mới phát hiện ra con mình ở rể. Nhà là của vợ, Tết nhất con trai phải tất bật trong bếp, còn vợ với bố mẹ vợ thì ngồi phòng khách xem tivi.
Chuyện này khiến bà Vương tức điên. Vừa vào nhà đã xả một tràng với nhà gái, cho rằng đứa con trai bà ta nâng như trứng không thể làm nô lệ cho nhà người ta.
Nhưng sự bảo vệ ấy không được con trai ủng hộ. Cuối cùng, con trai bà ta lịch sự tiễn bà về quê, còn dặn bà đừng lên thành phố nữa.
Chuyện này lan khắp làng, ai cũng cười bà nuôi con trai không công cho người khác.