"Không  , ngủ vài  là quen ngay thôi!" Ta nắm lấy tay Người,  định kéo Người xuống, thì  cái lạnh buốt  rùng .
Tay Người   lạnh thế? Nhớ đến trong tẩm điện  đốt than sưởi, mà sức khỏe Người   ,  thò tay  chăn Người thăm dò, lạnh buốt, thảo nào Người  ho.
"Cái giường  một chút cũng  ấm!" Vô cớ,   chút giận dữ, "Không ấm chút nào!" Người  lạnh, sẽ sinh bệnh.
Quẻ Thượng Thượng Trong Miếu Thần Tài
"Chúng  ngủ cùng !" Nói ,  chớp chớp mắt  Người: "Ta ấm lắm, A Chỉ, nương và bà A Lão đều  với , khi ngủ  mùa Đông, chỉ cần hai  ôm  thì sẽ  lạnh nữa!"
Ân Chỉ chỉ cúi đầu,  chằm chằm bàn tay  và Người đang nắm chặt, một lúc lâu, Người khó khăn gật đầu.
Ta vui mừng, vội vàng kéo Người đến  giường lớn,  chui  trong chăn ,  dùng ánh mắt  hiệu Người cũng mau chóng  . Người từ từ  xuống,   cứng ngắc.
Ta  ngay mà, trời lạnh thế  còn  đốt than sưởi, xem kìa,  đông cứng  chứ gì?
Lớn chừng  , còn   chăm sóc sức khỏe cho . Thở dài một ,  lăn  lòng Ân Chỉ,  Người lạnh buốt,   chút  nóng nào,  chịu đựng cái lạnh ôm chặt Người, lòng bàn chân cũng áp  mu bàn chân Người: "Ta ủ ấm cho A Chỉ... giờ  ấm ?"
Ân Chỉ khẽ "Ừm" một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy : "Ấm ."
Ta   chuyện với Người, bèn khẽ gọi một tiếng, "A Chỉ."
Bên trong tẩm điện  yên tĩnh,   rõ giọng Người. Người : "Ta đây."
Ta  chút vui vẻ,  nhịn   kể hết cho Người  những gì   ăn và  trong hai ngày qua.
"Dù chỉ mới hai ngày  gặp." Ta ngáp một cái, giọng nhỏ dần: " A Chỉ ,  vẫn  chút nhớ Người..."
Ân Chỉ xoa đầu ,  lâu  mới mở lời, giọng  vẫn dịu dàng và dễ  như : "... Cảm ơn Tiểu Mãn  nhớ mong,   vui."
Cảm nhận  cơ thể Người dần ấm lên, cơn buồn ngủ của   dâng trào, khe hở của đôi mắt mở ngày càng hẹp, "Ta    mà... Ta ấm lắm mà..."
Tay Ân Chỉ nhẹ nhàng vỗ về lưng , Người thật , còn dỗ  ngủ.
Ta nhắm mắt , trong lòng Người, ngủ say sưa.
11.
Ngày hôm  tỉnh dậy, Ân Chỉ   còn ở đó.
Đậu Khấu  cạnh giường, tươi   ,  mặt  còn vẻ lo lắng như hôm qua, mà xem chừng còn  vui vẻ, "Nương nương tỉnh  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/doanh-doanh-man/chuong-7.html.]
Ta dụi dụi mắt, vẫn  ườn  giường, ai bảo giọng Đậu Khấu quá đỗi dễ , nhẹ nhàng êm ái, khiến   chẳng  dậy chút nào.   dậy  , dù  đây cũng là tẩm điện của Ân Chỉ.
"Đậu Khấu..." Ta ngáp một cái,  dậy  nàng: "Ngươi đến đón  về Bạch Lộc Đài ?"
"Nương nương." Đậu Khấu cầm lấy y phục, nhanh nhẹn giúp  mặc : "Chúng   về Bạch Lộc Đài nữa. Sau  Người ngày nào cũng  thể gặp Hoàng thượng, Nương nương  vui ?"
"A?" Ta vô cùng mơ hồ,  hiểu nàng  gì, nhưng vẫn theo bản năng gật đầu: "Vui!"
Đậu Khấu   : "Hoàng thượng ,   Người cứ ở Hòa Khánh Điện... Trời  sáng, Bão Ngọc  sai  dọn hết đồ đạc ở Bạch Lộc Đài sang đây, còn để nô tỳ theo cùng."
Thì  là ,  gật gù, ở  mà chẳng là ở,  Ân Chỉ   thì cứ ở thôi, dù  cũng  Đậu Khấu ở bên.
Ta cứ nghĩ Ân Chỉ sẽ về  muộn, vì Người trông bận rộn đến thế, nhưng hôm nay Người  xuất hiện ở Hòa Khánh Điện ngay giờ Thân ( 3 giờ chiều).
Lúc đó  đang say sưa ngắm Đậu Khấu thêu thùa, tiếng Bão Ngọc thỉnh an truyền từ ngoài ,  liền  Ân Chỉ  về, vội vàng chạy  đón Người, "A Chỉ,  về !"
Sắc mặt  hôm nay trông  , xoa đầu ,  kéo tay   trong khi bước . Đậu Khấu và Bão Ngọc lặng lẽ rời , cả tẩm điện chỉ còn   và Người.
Ta nghiêng đầu  : "A Chỉ, tối qua  ngủ ngon ?"
"Ừm." Chàng  gật đầu, tính tình vẫn  như , đôi mắt nâu ánh lên vẻ dịu dàng: "May mắn  Tiểu Mãn ở bên,  mới ngủ ngon đến thế."
"Ta  bảo   ấm mà!" Ta đắc ý vô cùng,  quên dặn dò : "Không  để  cảm lạnh,  cảm lạnh sẽ sinh bệnh."
Ân Chỉ nghiêm túc đồng ý, còn  quên cảm ơn . Chàng thật sự là một  ,  vô cùng.
Ta  , gả cho  là một việc vô cùng  .
Bữa tối hôm nay,  và Ân Chỉ cùng dùng, món ăn ở Hòa Khánh Điện  đơn giản, cũng gần như Bạch Lộc Đài, chỉ là còn thanh đạm hơn.
Dáng vẻ ăn uống của Ân Chỉ   mắt,  còn gắp thức ăn cho . Thật  đến cuối bữa,   no , nhưng món Ân Chỉ gắp cho  còn   ít,  nghĩ ngợi, bèn ăn hết sạch. Quả nhiên,   một  nữa ăn no căng bụng.  lúc  Đậu Khấu   ở đây,  thể xoa bụng giúp , mà Ân Chỉ cũng  khen .
Ta  chút buồn bã.
Sau khi rửa mặt, Ân Chỉ bắt đầu xem tấu sớ,  ôm bụng  bên cạnh ,   khoanh tròn chú thích.
Đợi  đợi, đợi đến khi bấc đèn   chút lu mờ,  cuối cùng cũng đặt bút xuống,   nhịn  mở lời: "A Chỉ,    khen  gì cả?"
Ta  chút thất vọng  cái bụng , giờ vẫn còn  khó chịu: "Món  gắp cho ,  đều ăn hết ... Ta  lãng phí lương thực,   thể khen  một tiếng ? Ta thích  khen  lắm."