Đoàn Tụ - 9

Cập nhật lúc: 2025-09-26 07:04:31
Lượt xem: 502

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

16.

 

Ở góc tây bắc của bãi săn, một cây thông cổ thụ trăm năm tuổi. Chúng hẹn với : ai đến đó thì thắng.

 

Ta thúc ngựa chạy , giành tiên cơ, ngoái đầu , nhướng mày Vệ Dụ An, mấp máy môi thật khẽ:

 

“Ta sẽ thắng .”

 

Vệ Dụ An nhướng mày, khóe môi khẽ cong:

 

“Cứ chờ xem.”

 

Ta ghì chân thúc ngựa, vung roi nhẹ quất m.ô.n.g Tiểu Hồng Mã. Nó giật , tung vó phóng nhanh hơn nữa.

 

Tiếng vó ngựa lộp cộp dẫm lên lớp tuyết dày, phát những tiếng “cót két” rắn rỏi. Không bao lâu, rời khỏi nơi đông , quanh chỉ còn rừng cây và vài con hươu nhỏ đang lách qua tán lá kiếm ăn.

 

Ta hít một thật sâu, màn sương trắng phả che mờ cả tầm mắt.

 

Sau lưng bỗng vang lên tiếng vó ngựa đều đặn, mạnh mẽ. Ta ngoảnh đầu , thì Vệ Dụ An đuổi kịp. Tóc bay tán loạn trong gió, trông vô cùng khí khái.

 

Ta định mỉm với , nhưng liếc qua, nụ liền đông cứng .

 

Sắc mặt tái nhợt, trắng bệch như giấy.

 

“Cẩn thận!”

Chàng hét lên.

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

 

quá muộn.

 

Tiểu Hồng Mã vấp dây bẫy, phần chao đảo. Cảm giác rơi xuống đột ngột bao trùm, trời đất nghiêng ngả. Trong khoảnh khắc rơi xuống đất, đầu óc chỉ còn hai chữ: Muốn nôn.

 

Cánh tay va trúng hòn đá nhọn, rách toạc một đường dài, m.á.u túa như suối, nhuộm đỏ ống tay áo. cơ thể va nền đất cứng như tưởng tượng, mà là thứ gì đó mềm mại.

 

“Hự…”

Một tiếng rên khẽ vang lên.

 

Và một giọng yếu ớt vang bên tai:

 

“A Nguyên… nàng chứ?”

 

“Ta .”

Ta cắn răng chịu đau, chống dậy, vén lọn tóc ướt mồ hôi trán , giọng nghèn nghẹn:

 

“Vệ Dụ An, đồ ngốc ! Chàng c.h.ế.t ? Từ cách xa như mà cũng dám liều lao đến!”

 

Chàng đáp. Ngược , khẽ vén tóc bên má , gục mặt hõm cổ, siết chặt vòng tay quanh eo , thì thầm như đứa trẻ sợ hãi:

 

“Ta sợ nàng chuyện…”

 

“Chàng thương ?”

 

“Không .”

Chàng gượng , cố vòng một vòng mặt như để chứng minh vẫn .

 

thực tế chẳng chút nào.

 

Một con ngựa thương, một con chạy . Chúng chỉ còn hy vọng ai đó sớm nhận thiếu , theo dấu tìm đến.

 

Vệ Dụ An choàng tay qua eo , khẽ thở dài:

 

“Cũng may ở đây dã thú hung dữ… Nếu , e là mạng chúng bỏ .”

 

Chúng dìu từng bước nền tuyết dày, vết chân ngập sâu. Mỗi khi mỏi, nghỉ một lát. Vệ Dụ An dựa đầu vai , lặng yên gì.

 

“Dụ An… đồng ý gả cho .”

Ta khe khẽ , lòng bỗng nhẹ như gió.

 

Không ai trả lời.

 

“Dụ An?”

Ta sang, vẫn động tĩnh.

 

“Vệ Dụ An!”

Bàn tay luồn lớp áo choàng dày của , ôm lấy vòng eo... chạm cảm thấy ướt sũng và dính dáp. Một bàn tay là máu.

 

Hóa ngốc là .

 

Với cú va chạm lớn như thế, thể “ ? Ta cố gắng đỡ lấy , choàng tay qua vai , một tay khác vòng đỡ eo, kéo tìm .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/doan-tu-cnqp/9.html.]

 

đánh giá quá cao sức . Vệ Dụ An dù cũng là nam tử, hình cao lớn, kiệt sức đau đớn, chỉ lảo đảo ngã xuống hết đến khác.

 

Ta đưa tay lên trán , nóng đến dọa .

 

Nếu kịp cứu chữa…

 

Ta dám nghĩ tiếp.

 

Xoạt xoạt…

Có tiếng .

Ta giật ngẩng đầu, một khúc quanh hiện ánh mắt quen thuộc.

 

“A Nguyên!”

 

Dương Giác phóng ngựa nhảy xuống, má ửng hồng vì chạy gấp, trán lấm tấm mồ hôi.

 

Ta túm lấy ống tay áo , nét mặt lo lắng đến nghẹn thở:

 

“Cứu với! Xin ngươi… Xin hãy cứu Dụ An!”

 

Hắn đỡ dậy, im lặng trong chốc lát. Binh lính phía cũng dám hành động khi lệnh.

 

Ta bắt đầu sốt ruột, giọng run lên, van nài:

 

“Ta xin ngươi đấy… Cứu …”

17.

 

“...Được.”

 

Hắn bất chợt đưa tay , như phủi tuyết còn vương tóc . Bản năng khiến nghiêng đầu né tránh.

 

Chỉ thấy giọng vang lên, nhẹ tựa mây trôi, mờ xa như vọng đến từ một cõi khác:

 

“Yên tâm. Ta sẽ cứu .”

 

Binh lính lập tức nhận lệnh, chạy đến đỡ Vệ Dụ An đang tựa gốc cây. Ta gật đầu với Dương Giác, giọng hờ hững:

 

“Đa tạ.”

 

Ta định tới xem tình trạng của Vệ Dụ An, nào ngờ Dương Giác kéo tay áo. Bàn tay nắm chặt lấy cổ tay , lực mạnh khiến nhăn mặt, cứ thế kéo về phía con ngựa cưỡi ban nãy:

 

“Nàng theo , về phủ.”

 

“Ngươi !”

 

Khóe môi gượng gạo kéo một nụ , như thể kìm nén cơn giận mà bật :

 

“Mạng sống của quan trọng với nàng đến ... Thế còn cánh tay của nàng, nàng cần nữa ?”

 

Ta giật tay , mặt , :

 

“Ta tự cưỡi ngựa về.”

 

Sắc mặt dịu xuống, giọng trầm trầm khuyên nhủ:

 

“A Nguyên, ngoan nào, đừng bướng nữa.”

 

“Hắn thể đợi .”

 

Cuối cùng, đành chấp nhận cùng cưỡi một ngựa trở về.

 

Lúc về đến biệt viện gần bãi săn, trời nhá nhem. Mây xám dày đặc chồng chất, như từng dãy núi lặng lẽ kéo đến, vẻ sắp một trận tuyết lớn nữa.

 

Thái y theo lập tức phòng xem bệnh cho Vệ Dụ An.

 

Ta giúp cởi bỏ áo choàng dày , lúc mới thấy rõ thương thế nơi lưng.

 

Máu và vải áo dính chặt , miệng vết thương toạc , da thịt lật ngược, trắng bệch còn chút huyết sắc. Cả tấm lưng trông tê tái, thê thảm nỡ .

 

Tay run rẩy, cầm d.a.o nhỏ hơ lửa cẩn thận, cắt từng đường nhẹ để tách lớp áo . Vệ Dụ An khẽ chau mày trong vô thức, thở dồn dập.

 

Thái y vuốt râu, cau mày dùng d.a.o nhỏ từng chút một loại bỏ phần da thịt thối rữa. Ông dặn tiểu đồng lấy thuốc bột rắc đều lên miệng vết thương, đó băng bó từng vòng thật kỹ.

 

“Khởi bẩm công chúa, vết thương xử lý xong. Giờ quan trọng là hạ sốt cho thế tử.”

 

“Bản cung .”

 

Tiễn thái y lui , sai Ninh Yến lấy vài chậu nước lạnh từ giếng. Một chậu để bên cạnh, những chậu còn đặt trong tuyết để mát luân phiên.

Loading...