Đoàn Tụ - 7

Cập nhật lúc: 2025-09-26 07:01:29
Lượt xem: 585

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Cố Yên đang bên vương phi, thấy thì nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý chào hỏi.

 

Thụy vương phi dậy, bước đến mật nắm lấy tay :

 

“Nghe danh Lục công chúa lâu, hôm nay mới dịp diện kiến. Mau, mau xuống .”

 

Cố Yên che miệng khúc khích:

 

“Bảo , nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, đúng là thể tùy tiện bàn tán lưng khác.”

 

Thụy vương phi cũng mỉm :

 

“Vừa nãy Yên nhi còn dặn , nếu thứ gì , thì nhất định giữ cho công chúa đấy.”

 

Ta mà lúng túng , chỉ đành ngơ ngác:

 

“A…?”

 

Rồi vội cúi đầu, giọng lí nhí dám đáp .

 

Thụy vương phi hai chúng vui vẻ:

 

“Hôm nay thật đúng lúc, hai đứa các ngươi đều đến thăm Dụ An.”

 

Bà đưa tay vuốt tóc mai, dặn dò nha bên cạnh:

 

“Đi gọi Thế tử đến đây.”

 

“Dạ.” Nha cúi đầu thi lễ, lui xuống.

 

“À đúng , mấy hôm vương gia mang về vài vò Mỹ Nhân Túy tiến cống từ Tây Vực, nhân tiện các ngươi nếm thử xem.”

 

Thụy vương phi quả là tinh ý.

 

Thấy sắc mặt thoáng chần chừ, bà mỉm trấn an:

 

“Nguyên Hoa cần lo. Loại Mỹ Nhân Túy vị ngọt thanh, chẳng hề mùi rượu, uống như nếm nước nho .”

 

Chiếc chén sứ nhỏ màu ngà rót đầy thứ chất lỏng màu tím sẫm, trông nổi bật hẳn trong lòng tay.

 

Ta nhấp một ngụm, quả nhiên giống như lời vương phi , ngọt ngào mà thơm nức, chẳng thấy mùi rượu , trái dễ chịu.

 

13.

 

"Mẫu phi, gọi con ạ——"

 

Chưa thấy tiếng vang vang vọng đến .

 

Vệ Dụ An vòng qua tấm bình phong thêu bốn loài hoa: mai, lan, trúc, cúc.

 

Chàng mặc một chiếc trường sam gấm Tứ Xuyên màu xanh nước, tóc buông nửa, đến nơi còn kịp chỉnh trang, trán vẫn lấm tấm mồ hôi.

 

“A Nguyên, nàng tới !”

 

Ánh mắt sáng rỡ, chần chừ bước thẳng về phía .

 

Cố Yên thấy , liền giả vờ ghen tuông:

 

“Ô , biểu ca chỉ thấy mỗi A Nguyên, còn đây sờ sờ mà chẳng liếc lấy nửa con mắt.”

 

“Lạnh lẽo thật đấy.” Nàng nháy mắt, tay chống trán, vẻ ưu sầu.

 

“Biểu đừng trêu chọc nữa.” Vệ Dụ An dừng bước kịp thời, xuống chiếc ghế tròn bên cạnh.

 

Ta lập tức thở phào nhẹ nhõm, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

 

Vừa thực sự sợ chẳng quản phép tắc mà nhào đến ôm ngay giữa chính điện.

 

“Được , Nguyên Hoa và Yên nhi đến đây là để thăm con.” 

 

Thụy vương phi đột nhiên lên tiếng, ánh mắt lướt qua lướt giữa và Vệ Dụ An, một hồi như hiểu điều gì, chậm rãi :

 

“Mẫu phi cũng mệt , Dụ An, con đưa hai các nàng dạo quanh phủ một chút .”

 

“Vâng ạ.”

 

...

 

“Biểu ca, nhà chuyện gấp, đây.”

 

Cố Yên bước khỏi cửa liền lên tiếng vội vàng, chẳng đợi kịp một câu kéo theo nha lướt như cơn gió.

 

“Này, đừng mà!”

 

Ta chỉ thể trơ mắt nàng rẽ qua hành lang, lướt qua đình nhỏ mất hút nơi cuối lối .

 

Ta theo Vệ Dụ An, nhất thời cả hai chẳng ai lời nào.

 

“Chàng đỡ hơn ?”

 

“Đỡ nhiều .”

 

Chưa dứt lời, đột ngột dừng bước, khiến kịp phanh, đ.â.m sầm lưng , suýt nữa va gãy sống mũi.

 

Vệ Dụ An , đưa tay xoa nhẹ sống mũi , lắc đầu bất đắc dĩ:

 

“Sao hậu đậu thế ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/doan-tu-cnqp/7.html.]

 

Chàng nửa xuống, để ngang tầm mắt với :

 

“A Nguyên ngốc nghếch thế , thì cho đây?”

 

“Vệ – Dụ – An!”

 

Ta nghiến răng nghiến lợi hất tay , giận dỗi mặt bước thẳng:

 

“Ta đường đường là công chúa, mà ở chỗ chẳng thấy tí ‘đãi ngộ công chúa’ nào cả!”

 

Ta dậm chân phịch xuống ghế đá trong đình.

 

Bên cạnh, hoa cỏ mùa thu dần tàn úa, chỉ còn mỗi cúc hoa nở rộ lộng lẫy.

 

là ứng với câu: “Hoa nở , trăm hoa lặng tiếng.”

 

“Giận ?”

 

Ta lườm:

 

“Còn hỏi ?”

 

“Vậy thì gần đây chút, cho nàng lý do.”

 

Ta bĩu môi, dịch sang một chút:

 

“Nói .”

 

“Bởi vì...”

 

Chàng đột nhiên áp sát, tay trái vòng lấy eo , tay nâng cằm, cúi đầu hôn xuống, đôi môi lạnh nhẹ nhàng mơn trớn, chạm rời, nghiền ngẫm mới buông, đầy lưu luyến.

 

“Vì coi nàng là công chúa.”

 

“Mà là A Nguyên, là duy nhất, ai thế .”

 

Những điều từng từ miệng Dương Giác, hết từ nơi Vệ Dụ An.

 

Ta , tim đập thình thịch như trống trận.

 

“Đồ lươn lẹo! Đồ vô ! Đồ lưu manh!”

Mặt đỏ bừng, miệng chửi loạn lên, nhưng tim như ai đó nhéo khẽ.

 

Vệ Dụ An thì như chẳng thấy, mặt dày để tâm, còn lộ vẻ bất cần.

 

Ta cũng chẳng hiểu , đầu óc như chập mạch.

 

Vậy mà lấy hết can đảm đẩy sát bàn đá, hôn phớt lên khóe môi một cái nhanh chóng lùi .

 

“Coi như huề !”

 

Không ngờ đến lượt Vệ Dụ An đỏ mặt, từ cổ đến tai đều hồng rực, cố tình né tránh ánh mắt , dám thẳng.

 

Ta gõ gõ tay lên mặt bàn đá, phát tiếng "cộc cộc" trầm trầm:

 

“Ta cứ tưởng bản lĩnh lắm cơ.”

 

“Hóa cũng chỉ thôi.”

 

14.

 

Vệ Dụ An vì tiện ngoài nên cứ cách đôi ba ngày sai mang đến cho mấy món đồ lạ lùng khó hiểu.

 

Mấy hôm là một con mèo con lớn hẳn, lông trắng đen đan xen, đôi mắt xanh lục tròn xoe như hai hòn ngọc biếc. Nó thường rúc bên chân lim dim ngủ, phát tiếng “grừ grừ” khe khẽ, gọi cách mấy cũng tỉnh.

 

Hôm nay sai mang đến một chiếc hộp gỗ nhỏ.

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

 

Cố Yên đang bên cạnh, ánh mắt cứ dính chặt tay như xuyên thủng chiếc hộp .

 

“Ta ngay mà, hai nhất định vấn đề!”

 

Nàng túm lấy cổ tay , vẻ mặt như quyết tâm truy cùng hỏi tận:

 

“Mau khai! Hai tiến triển đến mức nào hả?”

 

“Tỷ tỷ của ơi, đừng khó mà…”

 

“Hừ, còn cất công để ý , ai ngờ sớm trong lòng.”

Cố Yên bĩu môi, mặt , len lén liếc hai thở dài đánh thượt:

“Thở dài cho lòng nhé.”

 

“Thôi , chứ gì.”

Ta níu lấy tay áo nàng, ghé sát tai thì thầm:

“Chỉ mới tâm ý tương thông với thôi, là đến phủ Thụy vương .”

 

Cố Yên gật đầu chiều rõ, còn vẻ cao nhân :

 

“Cũng uổng công dày công sắp xếp cho hai cơ hội ở riêng.”

 

“Tỷ… từ lâu ?”

 

Cố Yên bĩu môi, ngẩng đầu đầy kiêu hãnh:

 

“Người trong cuộc thì mê, ngoài mới tỉnh.”

 

“Thôi mau mở hộp xem !”

Thấy còn lưỡng lự, nàng giục.

Loading...