Đoàn Tụ - 3
Cập nhật lúc: 2025-09-26 06:53:51
Lượt xem: 703
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Yên tiễn khách xong, mới rảnh tay quan tâm đến và Vệ Dụ An.
Nàng thở một :
“Hôm nay thật là mệt.”
“Yên tỷ về nghỉ sớm , xe ngựa trong cung chẳng mấy chốc sẽ tới.”
“Đành .”
Nàng sang dặn Vệ Dụ An:
“Biểu ca, nhớ để mắt tới A Nguyên, đừng để xảy chuyện gì.”
“Biết .”
Sau đó, chỉ còn sự im lặng kéo dài.
Ta khẽ ho một tiếng, mở lời phá vỡ tĩnh mịch:
“Hôm nay… đa tạ.”
Vệ Dụ An vẫn giữ điệu bộ lười nhác, khóe môi nhếch :
“Muốn cảm ơn thế nào?”
Ta thật chẳng ngờ hỏi như , chỉ còn cách nghiến răng mà :
“Sau … mời ngươi dùng bữa ở tửu lâu Phúc Thụy Đức.”
5.
Trước mắt vẫn là một mảnh trắng xóa. Xa xa, bánh xe ngựa lăn “kẽo kẹt, kẽo kẹt” nền tuyết mới đêm qua, để từng vệt sâu hằn.
“Xe ngựa tới , thôi.”
“Đợi .”
Hắn bất ngờ đưa tay giữ tay áo :
“Trời lạnh thế , nhớ mặc thêm cho ấm.”
“Đa tạ.”
Ta khẽ gật đầu, hiệu ghi nhớ.
Lên xe, vén rèm ngoài. Vệ Dụ An vẫn cạnh đôi sư tử đá. Hắn thở một ngụm khói trắng, bỗng nghiêm túc hẳn:
“Tiểu lắp, nhớ kỹ lời hôm nay. Việc thích thì đừng để tâm quá. Chỉ hai chữ thôi, tùy tâm.”
Đôi mắt sáng trong, đen trắng phân minh, chẳng vương chút tạp niệm. Ta bất giác sinh lòng cảm kích, bèn gật đầu thật mạnh.
Hắn thấy , sảng khoái, trở về dáng vẻ ngông nghênh bất kham, tiễn xe ngựa rời .
Năm hết Tết đến, kinh thành phủ thêm một trận tuyết lớn.
Sáng mùng Một, tuyết ngoài cửa dày đến ngang đầu gối, song trong cung vẫn tưng bừng náo nhiệt.
Đêm trừ tịch, sớm cho bẩm báo Hoàng hậu nương nương, lấy cớ thể khỏe mà cáo vắng.
Trong phòng than lửa hồng rực, cuộn chặt trong chăn gấm chẳng buồn rời giường. Bên ngoài, Thẩm ma ma và Ninh Yến vẫn cặm cụi khâu từng chiếc phúc bao nhỏ để đêm nay phát cho bọn tiểu cung nhân canh giữ.
Nghe tiếng tuyết rơi lộp bộp ngoài song cửa, lòng chợt dâng chút phiền muộn:
“Ma ma, mấy giờ ?”
“Bẩm công chúa, gần giờ Tỵ ba khắc.”
Ta ngẫm một lát, cũng chống dậy, xuống cùng bọn họ khâu phúc bao.
Mùa đông ở kinh thành vốn lạnh lẽo và dài dằng dặc, mãi đến tháng Hai mới tan băng, xuân về.
Ta chiếc xích đu nơi góc viện, đưa chân đẩy nhẹ, gió xuân lướt qua, nụ hoa hạnh nhú xanh biếc.
Bất chợt tường viện ló một bóng , tóc buộc cao bằng dải lụa đỏ, dáng vẻ lén lút.
Hắn tròn mắt kinh ngạc:
“Ơ? Sao nàng ở đây?”
“Thế tử to gan thật, ngay cả tường cung cũng dám trèo.”
Hắn gượng hai tiếng, lập tức đánh trống lảng:
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Đừng , nàng mới là sai. Hẹn mời ăn ở Phúc Thụy Đức, hai tháng còn thực hiện. Chủ nợ đành tự đến đòi thôi.”
Dứt lời, Vệ Dụ An linh hoạt trèo hẳn lên đầu tường, thoăn thoắt nhảy xuống.
Chưa kịp để phản ứng, kéo nép góc, bàn tay lớn che kín miệng .
Bên ngoài truyền tới giọng Thẩm ma ma:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/doan-tu-cnqp/3.html.]
“Lạ thật, còn thấy động tĩnh…”
Chờ bước chân xa dần, mới chịu buông .
“Xông hoàng cung, thế tử sợ trị tội ?”
“Trời , đất , , nàng . Chỉ cần A Nguyên , còn ai ?”
Hắn hất cằm, hai tay khoanh ngực, vẻ kiêu ngạo khó ưa.
Ta thầm bĩu môi, quả là tính toán khôn lỏi.
“Lễ Hoa triều ngoài náo nhiệt lắm, ?”
Nói thản nhiên phịch xuống chiếc xích đu , khung gỗ kêu rắc rắc, rung lắc mấy nhịp.
“Ngươi coi chừng gãy mất xích đu của đấy!”
Quả nhiên cái xích đu quá nhỏ, chật chội, trông buồn ngốc nghếch.
“…Đi thôi.”
Dù ở trong cung cũng ngột ngạt đến mốc meo, hôm nay ngoài hóng gió cũng .
Chỉ là, ngờ cái gọi là “đưa ngoài” của Vệ Dụ An là cùng trèo tường.
6.
“Vệ Dụ An, ngươi thể cao thêm chút nữa ? Ta với tới…”
Ta níu váy, cố hết sức vươn tay lên nhưng vẫn chẳng chạm viên gạch nhô đầu tường. Tường cung quả thực quá cao, chẳng hiểu trèo thế nào mà dễ như trở bàn tay.
Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, dù căng tai cũng chỉ lõm bõm vài chữ:
“Nàng… nhón chân thêm chút.”
“Ngươi hứa sẽ ngã xuống đó đấy—”
Độ cao , lỡ mà ngã, khi bẹp giường nửa tháng mất. Chẳng lẽ sẽ trở thành vị công chúa đầu tiên trong triều ngã từ tường cung xuống ?
“Được , hứa! Cô nãi nãi, mau mau, sắp hết sức !”
Ta cắn răng, dồn hết can đảm, mượn lực nơi vai mà đạp một cái, rướn leo lên đỉnh tường.
Thế là tình thế đảo ngược. Giờ chễm chệ tường, còn ngẩng .
“Khó quá trời.”
“Đợi đó, cũng lên.”
Vệ Dụ An lau giọt mồ hôi bên thái dương, khẽ đạp một cái, nhẹ nhàng cạnh , còn đắc ý:
“Thấy , vui chứ?”
Ta bĩu môi. Vui nỗi gì, leo tường gì , chẳng hiểu hứng thú đến thế.
“Đi thôi.”
Hắn phóng xuống nhẹ tựa lông hồng, còn đầu giục mau nhảy theo.
Ta cúi xuống, cơn choáng váng dội thẳng lên óc. Khi nãy leo lên thấy gì, giờ mới thấy tường mà cao đến .
“Ta… dám…”
Giọng run run như sắp .
“Không , sẽ đón nàng.”
Hắn khoanh tay, đôi mắt trong sáng lấp lánh nắng, dải lụa đỏ buộc tóc vương chút bụi trông buồn đáng ghét. lúc chẳng tâm tình để .
Ta thò đầu xuống vội rụt , đất chân như đang chao đảo.
“Nàng nhảy thì thật đấy—”
Hắn kéo dài giọng, giả bộ phủi áo định bỏ .
“Ê, đừng !”
Thấy vẫn bộ như sắp bước, quýnh lên, chẳng kịp nghĩ hậu quả, chỉ nhắm mắt nhảy đại xuống.
Cái đau dự liệu đến, trái rơi một vòng tay ấm áp, bên tai rõ nhịp thở gấp gáp. Mùi đào chín ngọt ngào vây lấy, lan tràn trong mũi, nổ tung trong đầu.
“Ta bảo sẽ đón nàng mà.”
Không hiểu nghĩ gì, bỗng lỡ lời, mạo phạm hỏi thẳng:
“Vệ Dụ An, ngươi dùng hương liệu gì ?”
Câu hỏi dứt, thoáng sững . Ta vội vàng chữa:
“Ta… hỏi gì hết, ngươi đừng để ý.”