20
Tôi ngồi trên dãy ghế dài ở hành lang đồn cảnh sát, bật khóc nức nở.
Trong mấy video trên điện thoại của Trương Tùng, tôi đã tìm lại được ký ức đã mất của mình.
Con đường, sợi dây dắt, chiếc xe đầu kéo... Đó là những ký ức giả mà con Quỷ Đầu Nghiên đã cấy vào đầu tôi.
Trương Tùng đã g.i.ế.c c.h.ế.t bé chó của tôi ngay trước mắt tôi.
Rồi sau đó, hắn sửa ký ức của tôi, nhìn tôi như một con ngốc vẫn coi hắn là chồng mình.
Nếu không phải vì hắn tìm được khoái cảm g.i.ế.c người từ mấy vụ mất tích kia, thì có lẽ hắn còn định chơi trò này với tôi mãi, cho đến khi tôi hoàn toàn suy sụp, biến thành một kẻ thiểu năng.
21
Lấy lời khai xong, tôi trở về nhà.
Đoan Đoan đã chuẩn bị xong linh hồn của mình, ngồi ở chỗ nó vẫn thường nằm khi còn sống mà đợi tôi.
Chín con mèo lại nhập về làm một, nó đến để đưa Đoan Đoan đi.
"Con sắp đi thật rồi à?" Tôi ngồi thụp xuống trước mặt Đoan Đoan, nước mắt cứ thế tuôn rơi không sao kìm lại được.
Đoan Đoan đặt chân trước lên vai tôi, nở nụ cười toe toét đặc trưng của loài Golden Retriever: "Mẹ đừng khóc, con sắp đi đầu thai đấy."
"Anh Mễ Mễ bảo đấy là một cái thai tốt đó mẹ!"
Mèo liếc nó một cái, bất mãn vẫy vẫy cái đuôi.
"Xin lỗi con, mẹ xin lỗi..." Tôi không thể kiềm chế được nữa, bật khóc thành tiếng.
"Không sao đâu, không sao đâu mà, không phải lỗi của mẹ đâu, là do con tự chạy ra đường nên mới..."
Tôi lại càng khóc to hơn.
Nụ cười của Đoan Đoan chợt tắt ngấm.
"Mẹ ơi, đừng nhớ lại nữa, quên hết đi."
Nó nhìn trời,nó biết đã đến lúc mình phải đi rồi.
"Kiếp sau con vẫn sẽ là một chú cún đó."
Tôi nhìn bóng Đoan Đoan xa dần, hét lớn: "Con vẫn sẽ là cún cưng của mẹ phải không?"
Đoan Đoan vừa vẫy đuôi vừa ngoái lại nhìn tôi lần cuối: "Vâng ạ!"
Ngoại truyện
1
Ba năm sau ngày Đoan Đoan đi, tôi vẫn mải miết tìm kiếm một chú chó có cánh.
Bạn bè đều bảo tôi bị điên rồi, cứ thấy con ch.ó vàng nào có đốm lông trắng trên đường là lại lao tới sờ.
Bị cào bị cắn không biết bao nhiêu lần, tiêm vắc-xin dại mòn kim rồi mà vẫn cứ phải sờ cho bằng được.
Họ đâu có hiểu, từ sau khi không còn nhìn thấy ma quỷ nữa, tôi lại có thêm một khả năng đặc biệt.
Chỉ cần chạm vào đối phương, tôi có thể cảm nhận được linh hồn của họ.
Tôi nhất định phải tìm được Đoan Đoan.
"Mày có muốn đi bệnh viện khám thử không..." Con bạn chỉ chỉ vào đầu tôi, "Từ hồi thằng Trương Tùng c.h.ế.t là mày cứ như người mất hồn vậy..."
"Chuyện của anh ta ảnh hưởng tới mày lớn thật đấy."
Trương Tùng? Hắn mà cũng xứng à?
Năm đó hắn bị tử hình, tôi với tư cách người vợ đã đến nhận xác hắn.
Tôi bịt kín hết các lỗ trên người hắn, khoét mắt, cắt lưỡi, rồi nhét đầy ngô vào miệng hắn.
Tôi muốn hắn vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Làm xong xuôi mọi thứ, tôi đem xác Trương Tùng đi hỏa táng.
Tro cốt của hắn bị tôi đem đổ hết xuống bể phốt.
Con bạn thấy mặt tôi sa sầm lại đáng sợ quá, càng không dám nói thêm gì nữa.
Cô ấy chỉ thấy tôi lại ngồi xổm xuống, chép miệng 'chụt chụt' gọi con ch.ó hoang đang cảnh giác ở phía xa.
2
Ngày tôi tìm thấy Đoan Đoan trời rất đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/doan-doan/chuong-8-full.html.]
Lại thêm một chú chó hoang bị loại khỏi danh sách.
Chó hoang quanh mấy tiệm thú cưng quanh đây sắp bị tôi sờ nhẵn mặt hết rồi.
Vậy mà tôi vẫn chưa tìm thấy bé cún của mình.
Tôi đang định bỏ đi thì bỗng nghe một tiếng mèo kêu.
"Meo~"
Tôi quay đầu lại, thấy một con mèo tam thể đang cho con bú.
Nó có vẻ không đề phòng tôi lắm, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại ngồi xuống hỏi nó: "Mày có thấy bé chó nào tên Đoan Đoan không?"
Mèo tam thể chẳng thèm để ý đến tôi, tôi tự cười chế giễu mình.
Về nhà cũng chỉ có một mình, thôi thì tôi ngồi lại xem lũ mèo con b.ú sữa vậy.
Nhưng nhìn kỹ lại, tôi thấy có điều gì đó hơi là lạ.
Cả một ổ mèo con, ba đứa là tam thể, vậy mà lại lòi ra một nhóc mèo vàng chẳng giống ai.
Mà nó còn là đứa mập nhất nữa chứ.
Nhóc mèo con này toàn thân vàng óng, chỉ có trên lưng...
Trên lưng?!
"Không thể nào..."
Tôi dè dặt đưa tay về phía mèo mẹ, lạ thay, nó lại chẳng có chút đề phòng nào với tôi.
Thế là tôi lại đưa 'móng vuốt' về phía nhóc mập mập cam cam.
Ngay khoảnh khắc chạm vào nó, tôi nhìn thấy hình ảnh một bé chó có cánh.
"Đoan Đoan?!"
Nhóc vàng mập ú b.ú no sữa, nghe tôi gọi tên, liền lẫm chẫm bước tới dụi vào chân tôi.
"Meo."
Đúng lúc này, có một con ch.ó cỏ đen tuyền mảnh khảnh đột ngột đi ngang qua.
3
Thế là giờ tôi đã trở thành một blogger thú cưng có cả chó lẫn mèo.
Một nhóc mèo vàng mập ú tên Đoan Đoan, và một bé chó cỏ tên Mễ Mễ.
Cư dân mạng ai cũng ghen tị với tôi, bảo tôi có con mèo tuyệt nhất và con ch.ó ngầu nhất quả đất.
Dù họ không tài nào hiểu nổi tại sao một con ch.ó lại tên là Mễ Mễ.
Cũng chẳng hiểu sao con mèo ú lại có tướng giống chó hơn cả chó.
"Mẹ ơi, xin lỗi mẹ nha~" Đoan Đoan vừa xực lia lịa chỗ hạt cho mèo vừa nói.
"Lúc đi đầu thai con vội quá, lỡ trượt chân đá anh Mễ Mễ văng vào đường dành cho chó mất tiêu.
"Thế là tụi con bị vậy đó, rồi thành ra vầy nè, cuối cùng con đành phải làm mèo thôi."
Mễ Mễ đang nằm sưởi nắng ngoài ban công, lầm bầm chửi một câu 'đồ chó ngốc'.
Đoan Đoan vẫn thao thao bất tuyệt kể về trải nghiệm thần kỳ của mình.
"Cái gã đó đó, thảm cực kỳ luôn mẹ ơi!
"Không được đầu thai, ngày nào cũng bị lăn bàn chông với bị quẳng vào vạc dầu đó."
“À đúng rồi, về chuyện của anh Mễ á, mẹ có biết không, con hỏi sao ảnh lại đồng ý giúp mẹ nhanh như vậy, mẹ đoán xem ảnh nói gì?”
Đoan Đoan ra vẻ bí hiểm.
"Con nói nhỏ mẹ nghe nè, anh ấy nói...
"Tuy mẹ chỉ muốn 'thiến' anh ấy, nhưng mà phải công nhận mẹ đúng là người tốt."
Tôi bật cười, liếc mắt sang nhìn Mễ Mễ.
Mễ Mễ vờ như không quan tâm, nhưng đôi tai đang vểnh lên đã bán đứng nó rồi.
Một lúc lâu sau...
"Nè con người kia, có được đại nhân Mèo Đen chín mạng ta đây là phúc đức của ngươi đó.
"Giờ thì mau lại đây gãi bụng cho ta đi."
- Hết -