Đoan Đoan - Chương 2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-10 21:36:15
Lượt xem: 2,796

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi mời hắn, không phải vì tôi không sợ mà là để cố gắng hết sức xóa tan nghi ngờ của hắn.

Thấy không, tôi quang minh chính đại chẳng biết một cái gì hết.

Quả nhiên, Trương Tùng cười lắc đầu: "Không cần đâu."

Tôi nhún vai: "Vậy em tự đi cũng được, dù sao gần chợ cũng có bán đồ cúng tế."

Nói xong, tôi lách qua hắn, nhìn con Quỷ Đầu Nghiêng trước mặt, trong lòng quyết tâm đi thẳng xuyên qua nó.

Không thấy, không thấy...

Tôi từng bước rời xa Trương Tùng, tim đập ngày càng nhanh.

"Đợi đã." Hắn nắm lấy cổ tay tôi.

"Sao vậy?" Tim tôi thắt lại, nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh hỏi hắn.

Trương Tùng nhìn xuống chân tôi: "Em cứ thế mang dép lê đi à?"

Tôi cúi đầu nhìn, cười gượng hai tiếng: "Haiz, lú lẫn mất rồi."

Hắn không nói không rằng kéo tôi vào thang máy, giọng điệu quan tâm: "Lên nhà thay giày đi."

3

Tôi quay lại trước cửa nhà, cách việc chạy trốn lại xa thêm một bước.

Vội vàng thay giày xong, tôi định thử trốn lần thứ hai: "Em đi đây."

Trương Tùng chặn tôi lại, hắn không nói gì, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập càng lúc càng nhanh.

Bé chó của tôi lo lắng nhìn chúng tôi, nó không thể nói vào lúc này, lỡ như để lộ điều gì thì tôi sẽ càng nguy hiểm hơn.

Trương Tùng không phải là định g.i.ế.c tôi ngay bây giờ đấy chứ.

Mãi cho đến khi tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Trương Tùng cuối cùng cũng lên tiếng: "Thật ra, anh đã mua sẵn đồ cúng tế cho thú cưng rồi."

"Cái gì?"

Trương Tùng một tay kéo tôi một tay mở tủ đựng đồ, bên trong bày rất nhiều đồ chơi giấy và tiền giấy.

"Đồ cúng tế chuyên dụng cho thú cưng..." Tôi nhìn dòng chữ hoa văn in trên bao bì lẩm bẩm.

Trương Tùng gật đầu, lấy ra một tập tiền giấy ước lượng thử: "Vốn định đợi em khỏi bệnh rồi cùng em đốt..."

"Còn có cái này nữa." Hắn lấy từ trong túi ra một tấm thẻ giấy tinh xảo, "Đây là thẻ căn cước làm cho Đoan Đoan, đốt cái này cùng cho nó, như vậy nó ở bên kia sẽ không phải là chó vô danh nữa."

Tôi cố gắng dùng khóe mắt nhìn Đoan Đoan bên cạnh, nó nhìn thấy tấm thẻ nhận dạng này xong thì cả người run lên.

"Không được đốt cái đó, không được đốt cái đó.

"Cái đó là thứ có thể thiêu c.h.ế.t linh hồn con, đốt nó rồi con sẽ tan biến mất!"

Tôi giả vờ không nghe thấy, trán đổ mồ hôi lạnh: "Vậy thì tốt quá, chúng ta đi đốt ngay bây giờ đi."

"Đốt sớm, Đoan Đoan sớm có thẻ căn cước."

Trương Tùng nhướng mày: "Bây giờ?"

Tôi kiên quyết gật đầu.

Trương Tùng không nói, hắn cúi đầu, mày nhíu chặt.

Không hiểu sao, tôi cảm thấy hắn dường như đang cố gắng giao tiếp với thứ gì đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/doan-doan/chuong-2.html.]

Mặc dù con Quỷ Đầu Nghiêng ở bên cạnh hắn, nhưng Trương Tùng dường như chưa bao giờ liếc nhìn con quỷ một cái.

Hắn cũng không hề nhìn hồn bé ma chó lấy một lần.

Tôi có một suy đoán, hẳn là hắn không nhìn thấy ma, chỉ có thể thông qua ý thức để giao tiếp với Quỷ Đầu Nghiêng.

Quả nhiên, con Quỷ Đầu Nghiêng đó nhìn chằm chằm tôi một lúc rồi vừa gật đầu vừa mấp máy miệng.

"Hự."

Đốt sống cổ của nó hẳn là đã gãy thật rồi, chỉ dựa vào da thịt chống đỡ cái đầu lắc lư không rơi xuống.

Trương Tùng xoa xoa đầu, hắn đã nhận được câu trả lời khẳng định từ Quỷ Đầu Nghiêng.

"Được thôi."

Được Trương Tùng cho phép, tôi xách tiền giấy đi về phía cửa lớn.

"Em chạy đi đâu đấy?"

Lần này, đến lượt tôi dùng ánh mắt dò xét nhìn Trương Tùng: "Xuống dưới đốt giấy chứ."

"Chẳng lẽ anh còn định đốt trong nhà à?"

Trương Tùng gãi đầu, đi theo sau.

4

Tôi chọn một góc khuất trong khu dân cư, cách xa cây xanh.

"Chỗ này đi." Tôi cứng rắn chỉ vào chỗ đó.

Tôi vẫn chưa tìm được cách chạy trốn, nhưng tôi đã đi vòng quanh khu dân cư hai vòng rồi, đi nữa Trương Tùng sẽ phát hiện ra mất.

Tôi ngồi xổm xuống dùng viên đá viết tên Đoan Đoan lên mặt đất.

Trời đã nhá nhem tối, tôi phải làm sao mới có thể sống sót qua ngày hôm nay?

Chạy thẳng?

Cho dù tôi có thể chạy nhanh hơn Trương Tùng, vậy còn Quỷ Đầu Nghiêng thì sao?

Nhìn ngọn lửa đang cháy, tôi cảm thấy tuyệt vọng.

"Hôm nay thời tiết không tốt lắm, hy vọng lát nữa có gió lớn thổi tắt đống lửa này, con còn chưa muốn tan biến đâu."

Tôi nín thở, Đoan Đoan đang gợi ý gì cho tôi sao.

Hình như tôi hiểu rồi.

Tôi giả vờ bình tĩnh đốt giấy, cố ý làm động tác thật chậm: "Giấy phải đốt cho cháy hết, cháy kỹ, nếu không lỡ gây hỏa hoạn thì lại không hay."

Trương Tùng từ đầu đến cuối không tham gia đốt tiền, hắn nhìn tôi, tay nắm chặt tấm thẻ nhận dạng của Đoan Đoan.

"Cũng tạm ổn rồi, đưa thẻ căn cước cho em đi."

Tôi chìa tay ra, không ngẩng đầu.

Khoảnh khắc tay chạm vào tấm thẻ nhận dạng, xung quanh nổi lên một cơn gió không biết từ đâu tới.

Tro bụi bay vào mắt Trương Tùng.

Ngọn lửa bùng lên.

"Chết tiệt!"

Loading...