ĐỖ TRIỀU - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2025-06-04 05:28:32
Lượt xem: 693
Khi song thân sinh thành tìm thấy ta, ta đang kiểm kê thủ cấp trong Lương Châu Đại Doanh.
Hai người bọn họ, một kẻ sợ đến ngất lịm ngay tại chỗ, người còn lại nôn khan không ngừng.
Mãi mới hoàn hồn lại được, mới lắp bắp đề nghị Thượng Thư phủ muốn nhận ta làm thiên kim tiểu thư nhận tổ quy tông, nhân tiện định cho ta một mối hôn sự tốt.
Ta vân vê chiếc thủ cấp còn đẫm m///áu của tướng lĩnh địch, nghi hoặc hỏi:
"Hai vị không phải ba năm trước đã điều tra ra ta ở Tây Lương sao? Vì sao giờ này mới đến?"
"Há chẳng phải vì không nỡ để khuê nữ nhà mình gả cho kẻ hoàn khố chịu tội, bởi vậy mới muốn hy sinh ta cái kẻ xui xẻo này sao?"
Song thân tiện nghi sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, dưới ánh mắt tức giận của các tướng sĩ dưới trướng ta, kinh hoàng thất thố.
Đang định bỏ chạy, ta gọi giật lại bọn họ:
"Đừng đi vội, chẳng phải chỉ là thế gả thôi sao, ta lại có nói không đồng ý đâu."
1.
Ta là Đỗ Triều, dưỡng nữ của Đỗ Nguyên Soái trấn giữ Lương Châu Đại Doanh.
Nghĩa phụ đối đãi với ta rất tốt, đem ta từ nhỏ mang bên mình nuôi nấng.
Lúc ta ba tuổi, món đồ chơi đầu tiên là một chiếc trống bỏi làm bằng da người của địch quân, bên trên còn lưu lại vết m//áu đỏ sẫm.
Quà sinh thần năm ta sáu tuổi là thủ cốt của danh tướng Tây Lương Sất Đa – được mài giũa thành chén rượu.
Đối với ta mà nói, nhung mã sinh nhai chính là cuộc sống thường nhật của ta.
Ngay lúc này, một trận ao chiến giữa quân ta và Tây Lương vừa mới kết thúc, ta đang kiểm kê thủ cấp các chiến sĩ nộp lên, để đối chiếu phân phối quân công.
Một chiếc thủ cấp đáng giá mười lượng bạc, không thể tính sai được.
Lần này vận may của ta cũng không tệ, ch//ém giếc được tướng lĩnh địch quân.
Ta say sưa mân mê đầu l//âu của hắn, đang phân vân không biết nên chế tác thành chén rượu hay khay đựng, bên ngoài bỗng có người đến báo, nói phu phụ Lễ Bộ Thượng Thư Dư đại nhân cầu kiến.
Bọn họ còn khăng khăng nói là song thân sinh thành của ta.
Ta kinh ngạc trong chốc lát, lấy làm lạ tự hỏi: Hai người này sao lại tới đây?
Nghĩ đến năm xưa, nghĩa phụ vô tình cứu mạng ta khi còn nhỏ, cũng từng giúp ta tìm kiếm thân nhân khắp nơi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Chỉ tiếc khi đó ta đã qua tay nhiều người, không thể nào tìm được manh mối.
Ba năm trước, có kẻ quyền cao chức trọng ở kinh thành ngấm ngầm điều tra về ta.
Nghĩa phụ biết tin liền cho người truy xét, rồi nói với ta: “Dư đại nhân cùng phu nhân có lẽ chính là song thân của con, chắc hẳn sẽ sớm tìm đến thôi.”
Ta quyến luyến nghĩa phụ, còn lén lút khóc một trận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/do-trieu/chuong-1.html.]
Nghĩa phụ còn an ủi: “Nhận tổ quy tông là chuyện tốt, sau này nếu con muốn, vẫn có thể trở về bên cạnh ta.”
Ta gật đầu vâng dạ.
Đáng tiếc, tất cả chỉ là do ta tự đa tình.
Dư Thượng thư coi trọng nhất là lễ nghi và thanh danh gia tộc.
Hắn biết ta là nữ nhi mà lại ở trong quân đội, cảm thấy ta làm ô uế môn đình nhà họ Dư, nên không hề có ý định đến nhận thân.
Thế cũng bớt cho ta không ít phiền phức.
Ở Lương Châu, vị Nguyên soái tiền nhiệm Kỷ Thuần Hiếu cũng là một nữ nhi.
Người ấy cải nam trang tòng quân thay phụ thân, sau khi thắng trận trở về triều thì chủ động bộc lộ thân phận thật.
Sau đó nàng gả cho Hoàng tử, hiện giờ đã là Hoàng hậu nương nương, cho nên triều đình cũng thoáng hơn với chuyện nữ nhi làm quan.
Đó cũng là lý do ta có thể ở trong quân đội với thân phận nữ nhi.
Dư đại nhân tuy là quan triều đình, nhưng lại suốt ngày chỉ biết nói những lời hoa mỹ sáo rỗng, đến cả một nữ nhi bảo vệ đất nước như ta cũng không dung, thật là đạo đức giả!
Từ đầu đến cuối ta chẳng hề coi bọn họ ra gì!
Dù bọn họ có muốn nhận ta, ta cũng chẳng thèm!
Nay bọn họ vượt đường xá xa xôi tìm đến đây, chắc chắn là có mưu đồ khác.
Vậy thì ta cứ nghe xem bọn họ muốn giở trò gì, bèn truyền cho gọi vào.
Để dằn mặt hai người, ta không hề cất đi những chiếc thủ cấp kia.
Dư Thượng thư cùng phu nhân vừa bước chân vào đã thấy ngay giữa đại trướng chất đống hàng ngàn hàng vạn thủ cấp đẫm m//áu, vô cùng dữ tợn.
Có lẽ do cảnh tượng quá sức kinh hoàng, Dư phu nhân “á” một tiếng, liền ngất lịm.
Dư đại nhân không màng đến phu nhân, “oẹ” một tiếng nôn thốc nôn tháo.
Thật vô lễ, làm bẩn cả trướng bồng của ta rồi.
Hạ nhân vội vàng xoa bóp, cho uống thuốc thang một hồi lâu hai người mới dần tỉnh lại.
Chắc là bị dọa choáng váng, bọn họ không dám nhìn thẳng vào ta, lắp bắp trình bày mục đích.
“Con là đại tiểu thư Dư gia, tên Thanh Oánh, năm hai tuổi bị nhũ mẫu dẫn đi xem hội đèn, không ngờ bị bọn buôn người bắt cóc…”
Dư phu nhân cố nặn ra vài giọt lệ: “Bao năm qua, chúng ta chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm con, trời cao có mắt… cuối cùng cũng tìm được.”
Ta: “…”
Nghĩa phụ nói quả không sai, càng làm quan lớn càng giỏi nói dối không chớp mắt.