Đỉnh Lưu Mất Trí Nhớ - Chương 2: Vợ ơi, em đừng bỏ rơi anh!
Cập nhật lúc: 2025-03-18 04:53:14
Lượt xem: 180
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cái vỏ chuối đó là tôi ném xuống???
Tôi cảm thấy thái dương giật thình thịch.
"Anh ta giẫm phải vỏ chuối ở đâu?"
Cố Mặc đẩy gọng kính, nghiêm túc trả lời: "Dưới tầng khu chung cư."
Tôi lập tức muốn tự tát vào mặt mình.
Hôm qua, khi Hà Quan Dữ xuống lầu đổ rác, tôi vẫn còn tức giận vì anh ta đã ăn hơn nửa bát ốc cay của tôi. Thế là tôi cố tình ném vỏ chuối lên đầu anh ta.
Tôi chỉ định chọc cho anh ta trượt chân, nào ngờ anh ta lại ngã đập đầu mất trí nhớ.
Cố Mặc đúng lúc đến đón anh ta đi dự sự kiện, thấy anh ta bất tỉnh liền đưa vào bệnh viện.
Sau khi tỉnh lại, nhìn thấy hình nền điện thoại là ảnh tôi, phần ghi chú liên lạc lại là "Vợ yêu", rồi còn có cả ảnh cưới trong album, anh ta liền mặc nhiên tin rằng tôi là vợ anh ta.
Anh ta nằng nặc đòi gặp tôi.
Cố Mặc không còn cách nào khác, đành nói dối rằng chúng tôi bí mật kết hôn, chờ sau lễ trao giải sẽ đưa anh ta đến gặp tôi.
Nhưng Hà Quan Dữ lại cảm thấy tôi bị thiệt thòi, vậy nên tự dưng nổi điên, công khai mối quan hệ ngay trên sóng truyền hình.
…
Tôi nghe xong mà ngơ ngác.
Cố Mặc vỗ vai tôi, giọng điệu sâu xa:
"Hướng tiểu thư, Quan Dữ thực sự rất thích cô. Anh ấy sẵn sàng đánh đổi tất cả để công khai mối quan hệ này, chúng tôi và công ty đều tôn trọng quyết định của anh ấy."
"Nhưng qua vụ ồn ào hôm nay, công việc của anh ấy cũng đi tong rồi. Bác sĩ khuyên anh ấy nên nghỉ ngơi một thời gian, tiếp xúc nhiều với những người quen thuộc."
"Nghĩ đi nghĩ lại, cô là người thích hợp nhất. Cô là vợ anh ấy, lại còn là hàng xóm của anh ấy. Vậy nên… nhờ cô chăm sóc Quan Dữ một thời gian."
…
Khoan đã.
Ai lại sống ngay sát vách với vợ mình chứ?!
Tôi nhìn Cố Mặc đầy hoài nghi. Người đàn ông này thoạt nhìn có vẻ rất thông minh, nhưng sao cũng bị Hà Quan Dữ dắt mũi đi vào vũng lầy thế này?!
Tôi còn đang định từ chối, thì anh ta lại tiếp tục:
"Công ty đang chuẩn bị kiện kẻ đã ném vỏ chuối gây thương tích. Hướng tiểu thư có thể đi cùng tôi xuống ban quản lý xem lại camera giám sát không?"
…
Sau khi tra được tội danh ném vật thể từ trên cao gây thương tích có thể bị kết án hình sự, tôi lập tức cười tươi rói, ôm lấy Hà Quan Dữ.
"Hà Quan Dữ là chồng tôi, tôi nhất định sẽ tìm ra kẻ gây tội!"
"Anh ấy giao cho tôi, anh cứ yên tâm."
"Hạ Nghi, tiễn Cố đại quản lý giúp tôi."
Cuối cùng cũng tiễn được Cố Mặc ra về, nhưng nhìn sang Hà Quan Dữ, tôi bỗng thấy đau đầu dữ dội.
Anh ta tự tiện lấy một nửa tủ quần áo của tôi, hí hửng sắp xếp đồ đạc của mình vào đó.
Thấy tôi mặc một chiếc váy dạ hội đắt tiền để trên giường, anh ta chẳng thèm để ý, vứt sang một bên một cách tùy tiện.
Cơn giận bùng lên.
Tôi gào lên:
"HÀ QUAN DỮ!!!"
Anh ta chớp chớp mắt, giọng điệu đầy ấm ức: "Vợ ơi, ngủ một mình vào ban đêm anh sợ lắm, chúng ta có thể đừng sống riêng nữa được không?"
Anh ta nghĩ rằng tôi tức giận vì chuyện kết hôn bí mật, nên mới giận dỗi đày anh ta vào "lãnh cung".
Tôi thuận nước đẩy thuyền, khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt nói: "Chờ anh dọn về lại tầng trên đã, tôi vẫn chưa nguôi giận đâu."
Anh ta mắt đỏ hoe, nhào tới ôm chặt lấy tôi.
"Vợ ơi, cho anh một cơ hội nữa, để anh chứng minh mình có thể."
"Em xem, mũi anh lớn, tai anh lớn, yết hầu cũng lớn, tay lại càng lớn, làm sao mà không được chứ?"
Nói xong, anh ta vội vã cởi cúc áo sơ mi.
"Còn có cơ bụng và n.g.ự.c của anh, em không thích sao?"
…
Tôi trông có vẻ thiếu đàn ông đến vậy sao?!
Bàn tay tôi bị ép đặt lên thứ to lớn kia, tôi không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Khụ.
Đã lâu lắm rồi chưa chạm vào đàn ông.
Hạ Nghi mở cửa bước vào, rồi nhanh chóng đóng lại.
"Xin lỗi đã làm phiền, hai người cứ tiếp tục."
Vài giây sau, cô ấy lại mở cửa ra.
"Khụ khụ, nửa tiếng đủ không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/dinh-luu-mat-tri-nho/chuong-2-vo-oi-em-dung-bo-roi-anh.html.]
"Chủ yếu là công ty có chuyện muốn bàn với cô."
…
Đàn ông chỉ khiến tốc độ rút d.a.o của tôi chậm lại.
Tôi không do dự đẩy anh ta ra, nhưng anh ta dính chặt như kẹo kéo, đuổi kiểu gì cũng không xong.
"Vợ ơi, em đừng bỏ rơi anh!"
…
Tôi ghét nhất là đàn ông giả vờ đáng thương.
Tôi khoanh tay, lạnh lùng hỏi:
"Anh nói tôi là vợ anh, vậy đã được pháp luật chứng nhận chưa? Có bản lĩnh thì đưa giấy đăng ký kết hôn ra đây."
Anh ta mếu máo: "Giấy kết hôn của chúng ta bị anh khóa trong két sắt mất rồi, nhưng anh lỡ quên mật mã. Hu hu hu, anh chỉ nhớ bên trong còn có ba chồng vàng thỏi và mấy chiếc đồng hồ."
Tuyệt vời!
Là vàng thỏi và đồng hồ!
Tôi có hi vọng cứu vớt năm mươi triệu rồi!
Tôi vỗ vai anh ta đầy thâm tình: "Đợi khi nào anh nhớ ra mật khẩu, tôi sẽ cân nhắc để anh dọn về."
Sau khi bỏ lại anh ta ở nhà, tôi cùng Hạ Nghi đến công ty.
Tổng giám đốc nhìn tôi, vẻ mặt đầy hứng thú:
"Cô hot rồi, công ty muốn nhân cơ hội này để sắp xếp lịch livestream bán hàng và kế hoạch quay phim."
Tôi ngờ vực nhìn ông ta: "Ông có hiểu thế nào là 'hot' không vậy?"
Tổng giám đốc cười cười: "Hà Quan Dữ đang ở nhà cô đúng không? Hai người cùng livestream sẽ kiếm nhiều hơn là đi đóng vai quần chúng."
"Dù có mất một đám fan bạn gái, cậu ta vẫn có thể thu về một lượng fan couple khổng lồ."
"Chỉ cần cô thuyết phục được cậu ta làm nam chính, vai nữ chính chắc chắn thuộc về cô."
Tôi giãy giụa đến hơi thở cuối cùng: "Tôi không có liên quan gì với anh ta cả, anh ta không ở nhà tôi!"
Tổng giám đốc bật Weibo, để tôi tự xem.
【Đây là bàn làm việc của tôi.】
【Thư Thư ra ngoài làm việc rồi, tôi ở nhà nấu canh cho cô ấy.】
【Cô ấy lo kiếm tiền nuôi gia đình, còn tôi thì chịu trách nhiệm xinh đẹp như hoa.】
【Mọi người nói xem, cô ấy thích vị chanh hay vị dâu hơn?】
?
Biết vậy tôi đã tịch thu điện thoại của anh ta rồi!
Tổng giám đốc vỗ vai tôi, giọng điệu đầy ẩn ý:
"Năm mươi triệu hay là đóng phim, cô suy nghĩ kỹ đi."
Suy nghĩ cái gì nữa?
Chỉ có kẻ ngốc mới chọn năm mươi triệu.
Nhưng… tôi có quyền quyết định chuyện Hà Quan Dữ đóng phim không?
Một đỉnh lưu livestream bán hàng, nếu khôi phục trí nhớ, tôi sợ anh ta sẽ lột da tôi mất.
Hạ Nghi bỗng nhiên nói:
"Cô còn nhớ Cố Mặc nói gì không? Hà Quan Dữ đã bị công ty hoàn toàn bỏ rơi rồi."
"Lượng fan của anh ta giảm hơn mười triệu, hàng loạt thương hiệu muốn cắt hợp đồng."
"Cố Mặc ước gì có người nhận lấy củ khoai nóng này, để anh ta có thời gian tập trung nâng đỡ nghệ sĩ mới."
Tôi xắn tay áo, đập bàn đứng dậy.
"Đồ qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa!"
Năm đó, Cố Mặc chỉ là một trợ lý vặt trong đoàn phim.
Anh ta bị một nam diễn viên nóng tính hắt cả cốc cà phê nóng lên tay, da bị phỏng đỏ cả mảng.
Không ai đứng ra đòi lại công bằng cho anh ta, chỉ có Hà Quan Dữ là người duy nhất giúp đỡ.
Không chỉ cho anh ta làm trợ lý riêng, còn giúp anh ta thuê nhà, động viên anh ta thi chứng chỉ quản lý nghệ sĩ.
Lúc đó, tôi từng hoài nghi hai người này có gian tình, vì từ trước đến nay Hà Quan Dữ chưa bao giờ đối xử tốt với tôi như thế.
4.
Hạ Nghi kéo tôi lại, giọng đầy dụ dỗ:
"Cô nghĩ mà xem, chỉ cần lừa được anh ta đóng phim, công ty sẽ không truy cứu chuyện vi phạm hợp đồng, mà cô lại còn kiếm được một khoản lớn. Một công đôi việc, còn gì phải do dự?"
Quả thật.
Tôi chỉ còn một bước nữa là thoát khỏi kiếp nô lệ, vùng lên làm chủ cuộc đời.
Liều một phen, xe đạp có thể hóa thành xe máy!
.............