Đỉnh Lưu Mất Trí Nhớ - Chương 1: Vợ tôi đấy, đẹp không?

Cập nhật lúc: 2025-03-18 04:50:08
Lượt xem: 173

Tôi - Hướng Thư, chỉ là một nhân viên chăm chỉ của giới giải trí.

 

Một năm lên hot search chưa đến ba lần, thế mà trong ngày sinh nhật 27 tuổi, tôi lại bất ngờ xuất hiện trên bảng xếp hạng với ba tin tức chấn động.

 

#Hà Quan Dữ và Hướng Thư công khai tình cảm# – "hot"

#Hà Quan Dữ và Hướng Thư kết hôn# – "hot"

#Hướng Thư là ai?# – "hot"

 

Người quản lý của tôi, Hạ Nghi, nhìn tôi đầy hoang mang:

"Cô và Hà Quan Dữ ở bên nhau từ khi nào vậy?"

 

Tôi trợn mắt lườm cô ấy.

 

Tôi và anh ta là kẻ thù không đội trời chung, gặp nhau là cãi vã. Cô ấy chẳng lẽ không biết điều đó sao?

 

Cho đến khi Hạ Nghi đặt bằng chứng trước mặt tôi.

 

Trong buổi lễ trao giải, Hà Quan Dữ giành được giải Nam diễn viên được yêu thích nhất. Khi MC hỏi anh muốn chia sẻ niềm vui này với ai, anh lại vô cùng nghiêm túc nói:

 

"Hướng Thư."

 

Cả khán phòng rộ lên bàn tán xôn xao.

 

Tôi chỉ là một diễn viên tuyến mười tám chẳng ai biết đến.

 

MC đánh hơi thấy mùi bát quái, lập tức hỏi dồn: "Hướng Thư? Cô ấy là người thân của anh sao?"

 

Anh ta gật đầu chắc nịch: "Ừm, cô ấy là vợ tôi."

 

Để tăng thêm độ tin cậy, Hà Quan Dữ thản nhiên giơ điện thoại lên trước ống kính, để lộ hình nền khóa màn hình.

 

Trên đó, chính là hình tôi đang ăn bát ốc xào cay, còn ngấu nghiến đến mức không màng hình tượng.

 

Anh ta cười kiêu ngạo: "Vợ tôi đấy, đẹp không?"

 

Tôi c.h.ế.t sững.

 

Anh ta chụp lén tôi lúc nào vậy?

 

Tôi còn nhớ rõ, Hạ Nghi đã quy định rằng lén lút ăn một bát ốc xào sẽ bị phạt năm nghìn tệ.

 

Mọe nó, mất tiền rồi!

 

Internet nhanh chóng bùng nổ.

 

Người hâm mộ của Hà Quan Dữ không thể chấp nhận nổi.

 

Bởi vì tôi không phải đại minh tinh, không phải thiên kim tiểu thư, mà chỉ là một diễn viên mờ nhạt từng có chút phốt trong quá khứ.

 

【Hà Quan Dữ, anh thật sự đói quá rồi đúng không?】

【Tôi còn lo cho tương lai của anh hơn cả chính anh!】

【Trong khi tôi mất ngủ vì anh, thì anh lại ngủ cùng một người vừa già vừa bẩn thế này?!】

 

Tôi không phục!

 

Ai già? Ai bẩn?

 

Tôi chỉ là bốn ngày chưa gội đầu, mặc chiếc quần rộng thùng thình mua từ năm năm trước, thế mà bị chửi là già và bẩn sao?

 

Hơn nữa, tôi chỉ hơn Hà Quan Dữ có ba tháng, tính thế nào cũng không thể gọi là bà cô già được!

 

Hạ Nghi xoa trán, giọng đầy bất lực: "Weibo của cô bị tấn công rồi."

 

Vốn dĩ một bài đăng của tôi chỉ có hơn trăm lượt thích, giờ bị chửi đến hơn một trăm nghìn bình luận.

 

Hộp thư riêng cũng đầy rẫy những lời lẽ cay nghiệt.

 

Tất cả đều là "nhờ phúc" của Hà Quan Dữ!

 

Không nhịn được nữa, tôi liền dùng tài khoản phụ đáp trả:

 

【Cuộc sống vô vị, ếch nhái lại thích đánh giá con người.】

【Cống thoát nước nào bị hở nắp vậy? Mày lại bò ra rồi à?】

【Mau trốn đi, xe rác sắp đến rồi đấy!】

 

Hạ Nghi thấy tôi đã "không cứu vãn nổi", cũng quyết định tham gia vào trận chiến.

 

Chúng tôi chỉ có thể dựa vào chính mình. Bởi vì, những fan ít ỏi của tôi cũng đã bỏ chạy gần hết.

 

Càng quá đáng hơn, công ty lại nói tôi vi phạm hợp đồng.

 

Hợp đồng ghi rõ, nghệ sĩ tuyệt đối không được yêu đương, chứ đừng nói đến việc tự ý kết hôn.

 

Tôi tức giận chất vấn Hạ Nghi: "Tôi có yêu đương không, trong lòng cô không có chút tự giác à?"

 

Hạ Nghi nhún vai đầy bình thản: "Không cần cô thấy đúng, chỉ cần tôi thấy đúng là được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/dinh-luu-mat-tri-nho/chuong-1-vo-toi-day-dep-khong.html.]

 

Ngay lúc đó, Hà Quan Dữ đăng một bài Weibo.

 

【Đừng chửi cô ấy, có gì cứ chửi tôi.】

 

Tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nổi nữa rồi.

 

Hạ Nghi nhìn tôi với ánh mắt hâm mộ:

 

"Ai mà lại công khai chuyện tình cảm ngay trong thời kỳ đỉnh cao sự nghiệp chứ?"

 

"Chỉ có một khả năng: Hà Quan Dữ, anh ta yêu cô đến ch ế t mất rồi."

 

"Dù có đối đầu với cả thế giới, anh ta cũng muốn ở bên cô."

 

Tôi giữ anh ta trong lòng, anh ta lại mang tôi lên hot search.

 

Ngay cả mẹ tôi cũng gọi điện hỏi:

 

"Bao giờ con đưa Hà Quan Dữ về nhà ăn Tết thế?"

 

Tôi cạn lời, không biết phải giải thích ra sao.

 

Công ty đưa ra hai lựa chọn:

 

Hoặc là bồi thường vi phạm hợp đồng năm mươi triệu tệ.

Hoặc là để Hà Quan Dữ tham gia bộ phim do công ty đầu tư với mức cát-xê bằng không.

 

Năm mươi triệu?!

 

Cộng tất cả số dư trên mười tám cái thẻ ngân hàng của tôi cũng không đủ năm vạn.

 

Tôi lăn lộn trong giới giải trí đến mức thảm hại thế này sao?!

🔔 "Đinh đoong, đinh đoong."

 

Tiếng chuông cửa vang lên.

 

Tôi rùng mình.

 

Không lẽ fan của Hà Quan Dữ tìm đến tận cửa để quyết chiến với tôi?!

 

Tôi vội cầm lấy con d.a.o làm bếp, Hạ Nghi thì vớ ngay cây cán bột.

 

"Ai đấy?!"

 

Một giọng nói quen thuộc vang lên:

 

"Vợ ơi, là anh~"

 

Qua mắt mèo, tôi thấy hai người đàn ông mặc vest chỉnh tề đứng trước cửa.

 

Hạ Nghi cười cười, bắt chước giọng nói của anh ta: "Vợ ơi, là anh~"

 

Ngoài cửa, Hà Quan Dữ kéo theo vali, liên tục gõ cửa.

 

"Vợ ơi, là anh, mở cửa nào."

 

Tôi không hiểu anh ta đang giở trò gì, nhưng lại sợ bị hàng xóm nhìn thấy, đành nghiến răng mở cửa.

 

Vừa vào đến nhà, anh ta lập tức nhào tới ôm tôi, nhưng tôi giơ con d.a.o ra, nghiến răng gằn giọng:

 

"Cách xa tôi ra!"

 

Người quản lý của anh ta, Cố Mặc, vội kéo anh ta ra phía sau.

 

"Hướng tiểu thư, có gì từ từ nói."

 

Tôi trừng mắt: "Anh ta tung tin đồn tôi là vợ anh ta, anh bảo tôi bình tĩnh kiểu gì?!"

 

Cố Mặc đẩy gọng kính, chậm rãi nói:

 

"Cô có thể không tin, nhưng Quan Dữ… mất trí nhớ rồi."

 

Tôi bật cười.

 

"Đừng đùa. Hôm qua anh ta còn tranh ăn ốc cay với tôi, hôm nay lại mất trí nhớ?"

 

Cố Mặc nghiêm túc đưa ra giấy chứng nhận chẩn đoán của bệnh viện.

 

Hóa ra…

 

Anh ta dẫm trúng vỏ chuối, ngã đập đầu, mất trí nhớ.

 

Tôi c.h.ế.t lặng.

 

Chết tiệt…

 

Loading...