ĐIỀU ƯỚC CỦA BẠN GÁI CŨ, MỘT ĐỨA CON RIÊNG VỚI CHỒNG TÔI - 4
Cập nhật lúc: 2025-05-13 16:23:00
Lượt xem: 444
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc này, tiếp viên hàng không bước tới, nhẹ nhàng nhắc tôi tắt điện thoại.
“Thưa chị, máy bay sắp cất cánh, xin vui lòng chuyển sang chế độ máy bay hoặc tắt máy.”
Tôi gật đầu lễ phép.
“Vâng.”
Cuộc đối thoại lọt vào tai Thẩm Hồi.
“Thời Lạc, em đi đâu vậy? Chỉ cãi nhau thôi mà cũng bỏ nhà đi sao?”
Tôi cười khẽ, trước khi tắt máy nói mấy câu cuối:
“Thẩm Hồi, nhớ cho kỹ—tôi không bỏ nhà đi.”
“Tôi là thấy anh bẩn.”
Khi tôi vừa xuống máy bay, đã thấy Giang Trạm—cậu ấm trứ danh.
Rõ ràng đã là giám đốc điều hành nổi tiếng của một công ty đầu tư, vậy mà vẫn ăn mặc như sinh viên ngành thể thao, vừa ngông cuồng vừa đẹp trai quá mức cần thiết.
Anh ấy là bạn cũ của tôi, đã nhiều lần cố gắng mời tôi về công ty mình làm việc. Nhưng vì Thẩm Hồi, tôi luôn từ chối.
Lúc này, Giang Trạm đẩy vali giúp tôi, vừa đi vừa đùa:
“Tôi tưởng kế hoạch mời cô về công ty tôi đổ bể rồi chứ, không ngờ cô lại đồng ý bất ngờ vậy.”
“Không phải là chia tay với Thẩm Hồi rồi đấy chứ?”
Tuy bề ngoài tôi đã bình tĩnh lại, nhưng vẫn hơi ngượng ngùng mím môi.
“Ừ. Sau này tôi không còn liên quan gì đến anh ta nữa.”
“?”
Giang Trạm đang đùa thì ngừng lại, vẻ mặt nghiêm túc. “Anh ta bắt nạt cô à?”
“Đừng hỏi nữa, Giang Trạm.”
Tôi cúi đầu, không muốn nói thêm.
Thấy tôi buồn bã và tổn thương, Giang Trạm không hỏi thêm. Gương mặt anh chợt hiện rõ sự tức giận.
Anh mím môi, đè nén lửa giận.
“Được rồi, không nói nữa. Tôi đưa cô đến công ty.”
Tôi gật đầu.
Sau đó tôi bận rộn nhận việc mới, làm quen môi trường mới.
Đầu tư tài chính là lĩnh vực hoàn toàn xa lạ với tôi: gọi vốn, cổ phiếu, quản lý tài sản… mọi thứ đều phải học từ đầu.
Hết họp hành lại đi công tác.
Một khi đã bận, tôi thực sự quên được khá nhiều chuyện ghê tởm liên quan đến Thẩm Hồi và Chu Mặc.
Nhưng một đêm nọ, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn từ Chu Mặc.
【Chị dâu, nghe nói chị giận dỗi bỏ nhà đi rồi à, xin lỗi nha, là lỗi của em. Em sẽ cố sinh con với anh Thẩm Hồi sớm rồi trả lại anh ấy cho chị.】
【Em chỉ tò mò thôi, anh Thẩm Hồi khi lên giường có nhiệt tình với chị như với em không?】
【Em không có ý gì khác đâu, chỉ là thấy anh ấy làm em đau thắt lưng quá /emoticon khóc.jpg】
Cô ta còn gửi hai tấm hình.
Một là góc chụp từ trên xuống cảnh Thẩm Hồi mặc đồ ngủ đang rửa chân cho cô ta.
Do ngồi xe lăn lâu, chân cô ta hơi teo lại, nhưng gương mặt anh ta không hề có chút ghét bỏ, ngược lại còn đầy xót xa.
Tấm còn lại là cảnh cô ta nằm ngủ trong vòng tay Thẩm Hồi—cả hai trần truồng, đầy vết tích ám muội.
Vừa nhìn đã biết mới làm chuyện gì xong.
Tôi trả lời: 【Không có.】
Chu Mặc: 【Sao thế? Cơ thể chị còn không hấp dẫn bằng một người tàn tật như em sao? Chị thật đáng thương, đọc tin nhắn của chị mà em thấy xót xa quá.】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dieu-uoc-cua-ban-gai-cu-mot-dua-con-rieng-voi-chong-toi/4.html.]
Tôi gõ vài chữ:
【Vì anh ta như cây đại thụ treo ớt.】
Tôi là người mê ngoại hình, lại thích Thẩm Hồi, nên lúc trước cũng chẳng để tâm chuyện ấy.
Nhưng giờ Chu Mặc còn giả vờ nói đau lưng, tôi cười bật thành tiếng.
Trong lúc cô ta lặng thinh một cách kỳ quặc, tôi thong thả thêm cô ta vào danh sách chặn.
Cô ta thích ớt, tôi thì không.
—---------
Sau đó, tôi tiếp tục vùi đầu vào thích nghi với công việc mới, sáng dậy sớm, tối về khuya, giữa chừng còn kiệt sức đến mức ngất xỉu.
Trong phòng bệnh, Giang Trạm vội vàng trở về nước trong đêm, tức giận trách mắng tôi:
“Thời Lạc, sao cô vẫn bướng bỉnh như hồi nhỏ thế? Không thể nghỉ ngơi một chút à?”
“Tôi là người được đưa vào từ mối quan hệ, lũ thực tập sinh ưu tú kia vốn đã không phục, nếu tôi làm không tốt, chúng sẽ chỉ trích cô .”
Tựa vào giường bệnh, mặt trắng bệch, tôi mỉm cười yếu ớt.
Gương mặt Giang Trạm đen lại như đáy nồi. Anh kéo chăn đắp cho tôi, vừa giận vừa xót.
“Lúc đó tôi nên mang cô rời khỏi trại mồ côi, dù có c.h.ế.t cũng phải đưa cô đi.”
Đúng vậy.
Tôi và Giang Trạm quen nhau ở trại trẻ mồ côi.
Khi ấy, chúng tôi là hai đứa gầy yếu nhất, dễ bị bắt nạt, nên dần dần nương tựa vào nhau.
Anh may mắn được gia đình giàu có ruột thịt tìm thấy và đưa đi.
Chúng tôi vẫn giữ liên lạc suốt nhiều năm.
Tôi dõi theo anh từng bước trở thành người thành đạt.
Nhưng tôi không muốn gặp anh nhiều, sợ làm ảnh hưởng đến danh tiếng sạch sẽ và ưu tú của anh.
Dù sao, tin tức về người thừa kế của nhà họ Giang từng bị bắt cóc khi còn nhỏ đủ để khiến cổ đông mất lòng tin.
“Không sao, giờ tôi đang ở bên cạnh anh rồi còn gì.”
“Đây mà gọi là ở bên sao?”
Tôi cười nhẹ, tiện miệng hỏi: “Vậy anh muốn kiểu ở bên nào?”
Giang Trạm ngồi bên cạnh bất ngờ cúi xuống hôn tôi một cái.
Đôi môi tôi vốn trắng bệch lập tức đỏ lên chút ít vì nụ hôn ấy.
Anh nhìn tôi, giọng khàn khàn: “Kiểu này.”
Tôi c.h.ế.t lặng.
“Anh…”
“Thời Lạc, tôi thích em , từ nhỏ đến lớn. Giờ em không cần thằng khốn Thẩm Hồi nữa, có thể nhìn tôi một chút không?”
“Tôi rất ngoan, em biết mà.”
Tôi từ từ kéo chăn lên, che kín mặt.
“Để sau đi, giờ tôi chỉ muốn làm việc cho tốt, chẳng hạn như hoàn thành một dự án nhỏ.”
“Hoàn thành xong thì yêu tôi?”
“Tôi đâu có nói thế.”
“Cậu có đấy. Tôi hiểu mà. Tôi đồng ý rồi. Cậu giỏi thế cơ mà, chắc chắn sẽ làm được.”
Giang Trạm mừng ra mặt, cứ như việc trở thành bạn trai tôi đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Tôi dở khóc dở cười.
Khi Giang Trạm ngày ngày dõi theo tiến độ dự án của tôi, thì cuộc gọi từ Thẩm Hồi cũng đến.