Điều Em Chờ Đợi Bấy Lâu - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-30 12:27:34
Lượt xem: 184
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
5
Ra khỏi quán, tôi nhắn tin cho bạn thân.
[Cố lên, tranh thủ thời cơ hốt luôn đi.]
Mười năm tình bạn, tôi hiểu Trần Mê quá rõ.
Bạn thân tôi luôn thích kiểu trai đẹp ấm áp như ánh nắng mặt trời.
Rất nhanh sau đó, bạn thân gửi lại một biểu cảm chảy nước miếng.
Tôi khẽ cười, cất điện thoại vào túi.
“Tần Nguyệt.”
Ngẩng đầu lên, trước cửa tiệm trà sữa, Dương Thiên Tuyết mặc váy đuôi cá bó sát, ánh mắt như đang dò xét tôi.
Dương Thiên Tuyết, thanh mai trúc mã của Phàn Nguyên, cũng là chướng ngại lớn nhất trên con đường tôi theo đuổi anh ấy.
Cô ta giống tôi, đều thích Phàn Nguyên.
Thế nên, tuyệt đối không thể để cô ta biết Phàn Nguyên đang ở nhà tôi.
Cô ta ngạo mạn nhìn tôi: “Phàn Nguyên đâu? Tốt nhất là cô nên thành thật nói ngay cho tôi biết.”
Tôi trong lòng hoảng hốt, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh, hếch mắt nhìn lại cô ta: “Tôi không biết, mà có biết cũng không nói cho cô.”
“Cô…”
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟
Dương Thiên Tuyết tức đến mức n.g.ự.c phập phồng.
Bộ dạng như thể chỉ mình cô ta có.
Tôi cũng chẳng chịu thua, ưỡn n.g.ự.c lên đối đầu.
Cô ta lập tức mất kiểm soát, lườm tôi một cái rõ.
“Tần Nguyệt, đừng vội đắc ý, chờ tôi tìm được Phàn Nguyên rồi sẽ cho cô đẹp mặt.”
“Được thôi, tôi đợi.”
Dương Thiên Tuyết đi rồi, tôi nhìn ánh đèn neon lấp lánh bên đường, lặng lẽ trầm ngâm.
Nói thật, tôi rất lo trước lo sau, nói dối suy cho cùng vẫn là nói dối, sớm muộn gì cũng bị vạch trần.
Không thể kéo dài thêm được nữa, chậm nhất là một tháng sau, tôi phải rút lui.
Vì vậy, tôi càng trân trọng khoảng thời gian cuối cùng bên Phàn Nguyên.
Tối hôm đó, tay tôi luyến tiếc vuốt ve cơ bụng rắn chắc của Phàn Nguyên.
Anh ấy ôm tôi vào lòng, yết hầu gợi cảm lên xuống nhẹ nhàng.
Giọng nói khàn khàn mang theo chút kìm nén không thể nhận ra: “Vợ lại muốn rồi?”
Tôi chôn mặt vào cổ anh, giọng ậm ừ: “Chỉ mình em muốn sao?”
Phàn Nguyên bật cười nhẹ, lật người đè lên.
“Không được.” Tôi bất mãn đẩy vai anh, bờ vai rộng lớn như bức tường.
“Hôm nay em ở trên.”
Phàn Nguyên nhướng mày, nhìn tôi đầy hứng thú, khóe môi nhếch lên.
“Vậy thì phiền vợ vất vả rồi.”
6
Khi tôi tỉnh dậy vào hôm sau thì đã gần mười giờ.
Căn phòng rất yên tĩnh, không biết Phàn Nguyên đã đi đâu.
Tôi xoa xoa thắt lưng đau mỏi, nằm thêm một lúc rồi mới lười biếng bò dậy.
Rửa mặt xong, tôi kéo cửa phòng ra.
Phàn Nguyên quấn tạp dề, đứng trong bếp, một tay đút túi quần, tay còn lại cầm xẻng đảo thức ăn.
Ánh mắt anh rất tập trung, chăm chú nhìn món ăn trong chảo.
Tràn đầy cảm giác người chồng đảm đang.
Tôi bỗng nhớ lại tối qua, anh cũng chăm chú nhìn tôi như vậy, không bỏ sót một biểu cảm nào trên mặt tôi.
Anh còn ghé sát tai tôi, không ngừng cổ vũ: “Vợ giỏi quá. Vợ, anh thích em lắm.”
Nghĩ đến đó, mặt tôi đỏ như quả cà chua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dieu-em-cho-doi-bay-lau/chuong-3.html.]
Nghe tiếng động, Phàn Nguyên quay đầu lại, nở nụ cười dịu dàng cưng chiều.
“Nguyệt Nguyệt, đến ăn sáng nào.”
Tôi bị sự dịu dàng ấy làm tim đập loạn nhịp.
Nhưng nghĩ đến chuyện sau một tháng nữa, chúng tôi sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Một cảm giác chua xót dâng lên, mắt tôi bỗng cay cay.
“Không ngon à?” Phàn Nguyên thấy tôi thất thần, hơi lo lắng hỏi.
Anh nắm lấy tay tôi: “Anh ít khi nấu ăn, chắc là không ngon lắm, để anh đưa em ra ngoài ăn nhé?”
“Phàn Nguyên.”
Tôi đặt đũa xuống, trong lòng nặng trĩu tâm sự.
“Nếu em lỡ làm sai điều gì đó, anh có tha thứ cho em không?”
Nếu anh ấy lấy lại ký ức, phát hiện ra mình bị cô gái mà anh ghét nhất “ngủ cùng”, liệu có muốn g.i.ế.c tôi cho hả giận không?
Nghe vậy, động tác gắp thức ăn của Phàn Nguyên khựng lại.
Anh trầm ngâm vài giây, ánh mắt dừng lại trên gương mặt tôi.
“Anh sẽ tha thứ.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, mắt hơi đỏ lên: “Thật sao?”
Anh nắm tay tôi, trong mắt thoáng qua chút buồn bã.
“Nếu em lạc lối, chắc chắn là do anh chưa đủ tốt.”
Hả?
Anh ấy hiểu nhầm từ “làm sai” mà tôi nói rồi.
Nhưng nghe được lời tình cảm này từ Phàn Nguyên, lòng tôi bỗng chua xót.
Coi như đây chỉ là một giấc mộng đẹp vậy!
Tôi giả vờ thoải mái: “Phàn Nguyên, mấy ngày nay em rất hạnh phúc, cảm ơn anh.”
7
Còn chưa đầy một tháng nữa là đến thời hạn cuối.
Tôi đặc biệt trân trọng khoảng thời gian còn lại.
Lên mạng tìm hiểu trước các điểm đến, kéo Phàn Nguyên cùng đi hết những nơi mà các cặp đôi yêu thích.
Gió biển nhẹ nhàng lướt qua bãi cát, mang theo sự mặn mà và trong lành của biển cả.
Phàn Nguyên cởi giày, bước chân trần trên cát, mỉm cười hỏi tôi: “Muốn thử không?”
Tôi bắt chước anh đi chân trần trên bãi biển.
Sóng vỗ vào mu bàn chân tôi, cát mịn trôi qua dưới chân.
Anh bất ngờ nắm tay tôi, kéo tôi chạy.
Nước biển b.ắ.n tung tóe lên người, phía sau để lại dấu chân nối tiếp.
Chạy mệt, chúng tôi ngồi trên tảng đá ngắm sóng biển vỗ bờ.
Đột nhiên, Phàn Nguyên lấy ra một chiếc hộp quà từ sau lưng.
“Vợ à, tặng em.”
Ánh hoàng hôn rơi xuống người anh, phản chiếu ánh mắt ấm áp và kiên định.
Chiếc vòng tay kim cương trong hộp, dưới ánh mặt trời lấp lánh rực rỡ.
Ánh sáng ấy chói quá, khiến mắt tôi cay xè.
“Để anh đeo cho em nhé.”
Cảm giác lành lạnh nơi cổ tay khiến tôi bừng tỉnh.
Tối nay chính là thời hạn cuối cùng.
“Phàn Nguyên, chúng ta chụp một tấm ảnh nhé.”
Để sau này còn có vật nhớ người.
Khoảnh khắc nhấn nút chụp, tôi nghiêng người hôn lên khóe môi anh.
Phàn Nguyên tắt màn hình điện thoại, giữ gáy tôi lại, hôn sâu hơn.