Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Diệt Thần - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-06-14 06:21:47
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

09

 

Năm thứ hai uống thuốc, Thanh Diễn Tiên Quân nói gần đây ngài cảm thấy cảnh giới bị đình trệ, cần phải đi phàm giới để trải qua kiếp nạn.

 

Thời gian ở lục giới trôi qua với tốc độ khác nhau.

 

Mười ngày trong tu tiên giới bằng một năm trong phàm giới.

 

Khi ngài trở về sau một trăm năm kiếp nạn, cũng là lúc Thần Nữ tái sinh.

 

Ta hỏi: "Tại sao tiên nhân luôn phải đi phàm giới trải qua kiếp nạn, có người còn trải qua hơn trăm lần?"

 

Ngài trả lời:

 

"Là để thấy mình, thấy thiên địa, thấy chúng sinh.

 

"Tiên nhân nhập thế là để xuất thế, không nhập vào hồng trần sao có thể phá được hồng trần.

 

"Ta tu đạo vô tình, nếu muốn vô tình trước hết phải có tình."

 

Ta hỏi: "Vô tình đạo là gì? Là không thể có chút tình cảm nào sao?"

 

Thanh Diễn Tiên Quân lắc đầu: "Vô tình đạo không phải là tuyệt tình tuyệt ái như những đạo hẹp hòi, mà là sau khi đoạn tuyệt hết thảy thất tình lục dục, nhìn mọi việc mọi vật một cách bình đẳng, không thể yêu một người, không thể yêu một mình, đó là đại yêu vô tư."

 

"Vì vậy, đạo lớn vô tình lại có vẻ có tình, nhân đạo có tình lại như vô tình, đôi khi thiên vị yêu một người lại giống như đối với người khác vô tình, đây là điều cấm kỵ trong vô tình đạo—"

 

Nói đến đây, ngài không biết nghĩ đến điều gì mà rơi vào trầm tư.

 

"Vậy... khi ngài đi rồi, nếu ta lại bị bắt nạt có thể vào phàm giới tìm ngài nói chuyện không?"

 

Ta thử dò hỏi ngài, rồi lại tự cảm thấy không thích hợp, khổ sở cười một cái:

 

"Ta quên mất, ta không giống các ngài tiên nhân có thể tự do ra vào phàm giới."

 

Thanh Diễn Tiên Quân nhìn ta, trong ánh mắt của ngài tràn đầy sự thương xót, ngài đưa cho ta một chiếc gương phàm trần.

 

Đây là pháp bảo có thể tự do ra vào phàm giới.

Ngài nói, nếu ta cảm thấy cô đơn trong động phủ có thể vào phàm giới tìm ngài nói chuyện.

Dù vậy, khi ngài đang trải qua kiếp nạn ngài có thể không nhận ra ta.

 

Ta cảm kích vô cùng, nhận lấy chiếc gương, liên tục cảm ơn ngài.

 

10

 

Sau khi Thanh Diễn Tiên Quân đi trải qua kiếp nạn, ngài đã sắp xếp cho tiên đồng mỗi ngày sắc thuốc cho ta, còn giao cho Bạch Hạc Tiên Quân chăm sóc ta.

 

Khi đã qua hơn nửa ngàn ngày, diện mạo của ta đã thay đổi hoàn toàn, gần như không khác gì Thần Nữ.

 

Mỗi lần Ma Thần gặp ta, hắn đều ngây người nhìn ta một lúc lâu, ngay cả Bạch Hạc Tiên Quân cũng thường xuyên nhìn ta thất thần.

 

Vào ngày thứ 965 của việc uống thuốc, Bạch Hạc Tiên Quân say rượu, kéo ta không rời tay, thì thầm gọi:

 

"Sư phụ."

 

Ta mỉm cười:

 

"Tiên Quân thật sự rất tôn kính Thần Nữ.

 

"Tiên Quân từng nói, sẽ không tha cho bất kỳ tín đồ nào không tôn kính Thần Nữ.

 

"Ta nhớ lúc còn ở phàm giới, ta đã thấy một ngôi làng không tôn kính Thần Nữ, để cho ngôi đền của Người bỏ hoang nhiều năm."

 

Bạch Hạc Tiên Quân trợn mắt, ánh mắt say mê sắc lạnh, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta hơn:

 

"Ồ? Nơi đó tên gì?"

 

Ta lắc đầu: "Lúc đó ta còn nhỏ, không nhớ rõ, nhưng nếu có thể quay lại phàm giới có lẽ ta sẽ tìm được nơi đó."

 

Hắn cười lạnh, kéo ta lên, nhẹ nhàng xé rách hư không đưa ta đến phàm giới:

 

"Chớ nên có ý nghĩ quá phận, nếu ngươi nghĩ rằng về phàm giới rồi có thể trốn thoát, ta đảm bảo ngươi sẽ không sống được mà c.h.ế.t cũng không xong!"

 

Ta cười: "Sao có thể, Tiên Quân lo xa rồi."

 

Ta dẫn hắn trở lại ngôi làng nhỏ của quê hương, đáp xuống trước ngôi đền Thần Nữ.

 

Hắn bước vào đền Thần Nữ, chỉ thấy bên trong gió lùa tứ phía, mái ngói hư hỏng, cỏ dại mọc um tùm, rắn rết chuột gián quậy phá, bức tượng Thần Nữ đã bị bong tróc vàng lá hiện lên thật tồi tàn, hắn tức giận gào lên:

 

"Những phàm nhân này quả thật không kính trọng sư phụ ta, để cho đền thờ của Người hoang phế như vậy!"

 

Hắn nhìn xung quanh ngôi làng không bóng người:

 

"Người trong làng đâu hết rồi?"

 

Ta mỉm cười: "Họ đã c.h.ế.t hết rồi."

 

Không chỉ đền Thần Nữ bị bỏ hoang, mà thảm cảnh năm xưa đã khiến ngôi làng này trở thành một nơi bị bỏ hoang.

 

Hắn ngẩn ra: "Ý ngươi là sao?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/diet-than-ncom/chuong-5.html.]

Ta bình thản đáp:

 

"Những người ở đây đã bị Ma Thần g.i.ế.c c.h.ế.t từ khi ta tám tuổi."

 

Hắn nhíu mày chặt hơn.

 

Ta nhìn về bức tượng Thần Nữ phía sau hắn:

 

"Nghe nói Thần Nữ tu theo Đạo Cửu Sinh.

 

"Nhưng hôm đó, khi Ma Thần tàn sát làng Người chỉ đứng nhìn, thậm chí không dám làm tổn thương Ma Thần chút nào.

 

"Người đã phản bội những tín đồ của mình, phản bội con đường của mình, vậy sao có thể xứng đáng được thờ phụng?"

 

"Thần Nữ yêu thương chúng sinh?

 

"Thật nực cười và giả dối!"

 

"Hạng tiểu nhân mới dám nói như vậy!"

 

Bạch Hạc Tiên Quân tức giận, mặt lạnh như băng, đưa tay định trừng phạt ta từ xa.

 

Ta chỉ im lặng nhìn hắn, không tránh né, không một vết thương.

 

Hắn mới nhận ra, mình không thể thi triển chút linh lực nào.

 

Ta cắt đứt đầu ngón tay, nhỏ một giọt m.á.u xuống đất.

 

Ngay lập tức, cả ngôi đền Thần Nữ phát ra ánh sáng đỏ rực rỡ, các trận pháp ẩn giấu bỗng nhiên xuất hiện.

 

Bạch Hạc Tiên Quân trừng mắt nhìn ta, tức giận vô cùng:

 

"Trận pháp này? Ngươi sao biết được?"

 

Ta vẫn mỉm cười:

 

"Tiên Quân tinh mắt thật, trong sách trận pháp nói, ngoại trừ thần chân chính, ai vào đây cũng sẽ bị tiêu diệt, thần hình tan biến, không thể vào luân hồi.

 

"Ta luôn muốn thử xem có đúng vậy không."

 

Sau khi có được chiếc gương phàm trần, ta chưa từng đi gặp Thanh Diễn Tiên Quân.

 

Liên tục lén lút ra vào phàm giới, chỉ để bố trí trận pháp này tại ngôi đền Thần Nữ, dụ Bạch Hạc vào.

 

"Ngươi nói phàm nhân không kính Thần Nữ, ngươi g.i.ế.c hết họ để báo thù cho sư phụ ngươi.

 

"Vậy giờ, Thần Nữ phản bội chúng ta, ngươi là đệ tử của Người, ta g.i.ế.c ngươi để báo thù cũng là điều phải làm.

 

"Dù hôm nay ngươi c.h.ế.t ở đây, chỉ cần ta không nói, không ai biết đâu."

 

Ánh sáng đỏ rực của trận pháp chiếu vào mắt Bạch Hạc, khiến hắn nhìn càng lúc càng hung tợn và hoảng sợ.

 

Trận pháp đang nhanh chóng hút cạn linh lực của hắn, xé nát thần hồn hắn.

 

Hắn nhiều lần cố gắng phá trận, nhưng chỉ nhận lại những vết thương khắp người.

 

Hắn đau đớn la hét, không thể duy trì được vẻ cao ngạo, quỳ xuống đất, run rẩy cầu xin ta:

 

"Ta sai rồi, ta sai rồi, ta không dám nữa, xin ngươi đừng g.i.ế.c ta!"

 

Ta nghiêng đầu, nhìn hắn quỳ xuống cầu xin, khóc lóc thảm thiết, không khác gì những phàm nhân mà hắn từng coi là tiểu nhân.

 

Xấu xí, bẩn thỉu, thấp hèn, nhỏ bé.

 

Hóa ra tiên nhân cũng như chúng ta, tham sống sợ chết, chỉ biết ức h.i.ế.p kẻ yếu.

 

Ta lạnh lùng nhìn hắn nằm trong trận pháp, vật vã trong cơn hấp hối.

 

Nhìn mái tóc đen của hắn từ từ chuyển thành trắng như tuyết, nhìn khuôn mặt tuấn tú vốn có chút tà khí giờ nhanh chóng già đi, cuối cùng trở thành một ông lão tóc bạc, da nhăn.

 

Tiếng thét tuyệt vọng của hắn giống hệt tiếng la hét khi Ma Thần đốt thành phố bằng hỏa diễm, giống hệt tiếng kêu cứu của những người dân làng bị xé xác.

 

Khuôn mặt hắn chảy m.á.u nước mắt, giống hệt khuôn mặt thảm thương của cha ta ngày đó.

Sau lưng hắn là bức tượng Thần Nữ cúi đầu.

Trước mặt hắn là ta, có gương mặt giống hệt Thần Nữ.

 

Chúng ta lạnh lùng nhìn hắn gào thét trong đau đớn, cũng giống như hắn đã từng nhìn những phàm nhân mà hắn coi là tiểu nhân.

 

Cuối cùng, trận pháp hút cạn linh lực của hắn, hiện ra hình dạng tiên hạc, hoàn toàn tiêu diệt sinh cơ, rồi biến mất trong lục giới.

 

Không còn một cọng lông.

 

Ánh sáng đỏ của trận pháp tắt dần.

 

Ta ngước mắt lên, như khi tám tuổi, lại nhìn ngắm bức tượng Thần Nữ.

 

Gương mặt tuyệt thế của Thần Nữ vẫn mang nét bi thương đối với chúng sinh như năm xưa.

 

Ta vui mừng khôn xiết, cười vang:

 

"Thì ra g.i.ế.c một tiên nhân cũng không khó như vậy."

Loading...