Diệp A Ninh - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-09-02 08:35:04
Lượt xem: 109

1

 

Ta là Diệp Ninh, nhất mỹ nhân kinh thành, là nhị tiểu thư của phủ Tể tướng, phận tôn quý. đều kiêu ngạo ngang ngược, ỷ thế h.i.ế.p , là gốc hoa gai độc của thành Trường An. 

 

rốt cuộc thì vẫn là đích nhị tiểu thư của phủ Tể tướng, quý nữ trong kinh thành dù chán ghét nhưng cũng dám đắc tội với

 

Thẳng đến hôm nay, phụ vốn sủng ái nhất mực dẫn về một vị cô nương. 

 

Vị cô nương khẽ cắn môi , tựa hồ khẩn trương. 

 

Phụ liếc , ánh mắt vô cùng lạnh lẽo khiến khỏi run rẩy, “Đây mới là nhị tiểu thư thực sự.” 

 

Lời thốt , đều sững sờ đến quên cả hô hấp. 

 

Đây chẳng chính là Tôn Ly, nữ nhi của Trang ma ma

 

“Ngươi mới là nữ nhi của Trang ma ma. Năm , ngươi cùng Ly Nhi sinh cùng một lúc, Trang ma ma đánh tráo.” Phụ chỉ thẳng

 

Trang ma ma là thị nữ hồi môn của mẫu , sớm chủ gả đó lâu ch.ết vì bạo bệnh, chỉ để một nữ nhi tên là Tôn Ly. 

 

Diệp gia niệm sự tận tâm phụng dưỡng của bà, liền đưa Tôn Ly tới hầu hạ bên cạnh phu nhân, chờ đến khi nàng cập kê, phu nhân sẽ chủ, tìm một trượng phu cho nàng. 

 

Ta ngẩn , lặng lẽ những gương mặt trầm mặc của Diệp gia. 

 

Mẫu tựa hồ sớm chuyện , bà né tránh ánh mắt của

 

Diệp Yên là phá vỡ trầm mặc, nhạo một tiếng, “Diệp Ninh ơi Diệp Ninh, hoá bấy lâu nay ngươi chỉ là kẻ giả mạo? Ngươi lừa phụ , lừa Diệp gia ngần năm, tội đáng ch/ết vạn !” 

 

Diệp Yên là thứ của , xưa nay vốn chẳng ưa , nhưng vì phận thấp hèn, mặt chỉ thể tỏ vẻ khúm núm phục tùng. 

 

Hiện giờ thấy thất thế, hẳn nàng cảm thấy vô cùng đắc ý. 

 

Ta cả giận: “Chuyện còn tới lượt một thứ nữ nho nhỏ như ngươi tư cách xen lời!” 

 

Liễu di nương những lời , giả vờ tức giận đẩy Diệp Yên một cái, “Tam cô nương, năng như thế?!” 

 

“Ngươi đẩy nàng gì? Yên Nhi sai!” Phụ

 

Như thứ gì nghẹn trong họng, giật , đờ dẫn mãi thốt thành lời, “Con…” 

 

Đại ca Diệp Thuật vốn luôn cưng chiều , vội vàng biện giải, “Phụ , nhất định là nhầm lẫn ở đây!” 

 

Phụ lạnh lùng trừng mắt , “Ngươi những lời là đặt Ly Nhi của ngươi ở nơi nào?” 

 

Tôn Ly đỏ mắt, túm ống tay áo phụ , hai mắt đẫm lệ, “Phụ , việc cũng thể trách nhị tiểu thư, phụ đừng đuổi nàng khỏi phủ.” 

 

Diệp Yên vội vàng tới đỡ Tôn Ly, cứ như hai là tỷ tình thâm, “Nhị tỷ, nàng còn là nhị tiểu thư nữa chứ, chẳng qua chỉ là nhi nữ của tiện nô mà thôi!” 

 

Trong lòng lạnh lẽo, là cầu xin phụ , là đang nhắc nhở? 

 

Có lẽ là bao năm nuôi dưỡng sinh tình cảm, mẫu rơi lệ, cũng sang phụ .

 

Phụ vung tay sai kéo ngoài. 

 

Khi đẩy khỏi Diệp phủ, tiểu tư bên cạnh mẫu lén đưa cho một bọc đồ, dặn sống thật .

 

Diệp Yên cũng theo , bên ngoài Diệp phủ ít vây quanh xem náo nhiệt. 

 

Nàng giằng lấy bọc đồ, ném trở trong Diệp phủ, “Diệp Ninh ngươi từ đến nay luôn kiêu ngạo cao cao tại thượng, hôm nay rơi tình cảnh , đang tự sát luôn cho ?” 

 

Ta để ý đến nàng. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/diep-a-ninh/chuong-1.html.]

 

Nếu là , lập tức cho nàng một cái tát. 

 

hiện giờ, còn là nhị tiểu thư của Diệp phủ nữa. 

 

 

Đám quý nữ kinh thành từ tới nay luôn là nâng cao đạp thấp. 

 

Trước các nàng xun xoe bợ đỡ thế nào, thì nay đồng loạt sức phỉ nhổ

Nhàn cư vi bất thiện

 

Đối với Tôn Ly, , bây giờ gọi là Diệp Ly, thiệp mời tới phủ liên miên ngớt.

 

Ngược , đều nhân dịp mà giẫm đạp một phen, ti tiện chẳng khác gì kiến hôi, lấy tư cách dám kiêu ngạo ương ngạnh như thế. 

 

, bọn họ với rằng, nhị tiểu thư Diệp gia mỹ mạo bậc nhất Trường An, thêm phận tôn quý, nuông chiều một chút thì

Thế mà giờ đây, hổ xuống đồng bằng chó khinh.

Hôm nay là ngày thứ ba tạm tránh ở khách điếm Như Ý. 

Diệp Yên sai, vẫn luôn kiêu ngạo bởi là Diệp nhị tiểu thư. Rời khỏi Diệp phủ, còn danh tiếng Diệp nhị tiểu thư, chẳng là gì cả.

Ngày rời phủ, buồn để tâm đến lời chỉ trỏ của đám đông, cũng chẳng bận tâm tới những quý nữ vây quanh xem náo nhiệt, càng lười đến sự chế giễu của những kẻ từng tự xưng là khuê mật của

Ta bán trang sức, thuê tạm một phòng ở khách điếm Như Ý. 

Bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa dồn dập, dậy mở cửa. 

Thấy tới, lập tức nghẹn ngào, uất ức kìm nén nhiều ngày giờ phút như nước vỡ đê. 

Ta ôm lấy vị nữ nhân trang phục hoa lệ mặt, đến nước mắt nước mũi tèm lem, dây hết quần áo nàng. 

“Diệp Ninh, mau buông bổn quận chúa , bẩn ch.ết !” 

Nữ tử là nhi nữ duy nhất của Vĩnh Yên trưởng Công chúa, nhi nữ của Phiêu Kỵ đại Tướng quân. 

An Hoà quận chúa, Tưởng Cấm. 

Cũng bởi vì phận của mà nàng khác hẳn những tiểu thư chỉ nịnh bợ , nàng là hiểu nhất, cũng là khuê mật chân chính duy nhất của

Sau khi gặp biến cố, nàng là duy nhất màng đến ánh mắt khác, dò hỏi khắp nơi chỉ để tình hình của

“Ngươi đừng ở đây nữa, mau cùng trở về .” 

Trở về? Vừa đến trở về phủ Tướng quân, đầu óc như nổ tung. 

Nghĩ đến , mỗi tới phủ Tướng quân, luôn thể thấy

Hắn là Nhiếp chính vương đương triều, là bào của Hoàng thượng và Vĩnh Yên trưởng Công chúa, Tiêu Đạc. 

Tuy danh là Nhiếp chính vương, nhưng vốn là một vị vương gia nhàn tản, cả ngày chỉ chạy đến phủ Tướng quân. 

Lần đầu gặp chính là một ngày tuyết lớn, đất trời trắng xoá một màu. 

Hắn bất ngờ ném một nắm tuyết cổ

Quả cầu tuyết lạnh như băng dán da trần của , khiến khỏi run rẩy. Sau ngày , nhiễm phong hàn suốt ba ngày, sốt lẩm bẩm nhất định trả thù

Tới khi khoẻ , thứ hai tới phủ Tướng quân phục thù, ngờ vẫn còn ở đó. Hắn trong đình viện uống , phủ đầy tuyết. Hắn ngoảnh , mỉm - Cũng chính khoảnh khắc đó, đầu tiên trong đời nảy sinh cảm giác e lệ của nữ nhân. 

“Sao ngươi đỏ mặt thế? Diệp gia A Ninh? Lát nữa đừng đấy!” Hắn cong môi

Chỉ một câu , lập tức phá tan bầu khí mà ảo tưởng. 

Hắn là đang nhắc tới ngày ném tuyết đó. Ta từ nhỏ sợ lạnh, khi nắm tuyết lạnh lẽo chạm , lạnh tới mức phát .  

Hắn nhanh chậm, tới bên cạnh vỗ lưng , ghé tai thì thầm, “Đừng nữa, lắm.” 

 

Ta lớn như , từng ai dám …. 

 

Ta cố nén tức giận tới bên cạnh , hung hăng ném thẳng quả cầu tuyết to tướng chuẩn từ , “Đồ xa, ngươi mà cũng xứng gọi là Diệp A Ninh ?” 

 

“Xấu xa? Bổn vương xứng gọi, thì ai thể gọi? Phu quân ngươi ?” 

 

Khi là Nhiếp chính vương, phụ , , là Diệp Tể tướng tự dẫn theo đến phủ Nhiếp chính vương thỉnh tội. 

 

Phủ Nhiếp chính vương vô cùng quạnh quẽ, Nhiếp chính vương hiện giờ hai mươi bốn tuổi, nhưng đừng tới chính thê, đến thị cũng một ai. 

 

Các tiểu thư trong kinh thành tranh đến vỡ đầu, cho dù cho cũng cam tâm tình nguyện.

 

khi dáng vẻ khoác áo choàng giữa trời tuyết, đôi mắt đào hoa dừng - Ta chợt gả cho

 

Ý nghĩ khiến khỏi hoảng hốt. 

 

Sao thể gả cho một mà mới đầu gặp khiến phong hàn chứ? 

 

Loading...