Ta gặp Ba Bảy năm Chiêu Hòa thứ tám, năm mười hai tuổi.
"Đông Phương Ly!" Tiếng gầm thét của phụ vương khiến đang quỳ đất, đầu đội tổ chim, gãi gãi tai.
"Con xem con dáng con gái chút nào ?!" Rầm một tiếng, là tiếng phụ vương đập bàn giận dữ.
"Mẫu hậu của con năm xưa..."
Hiền lành thục nữ, chuyện cũng dám lớn tiếng, sinh cái thứ như con, thầm nghĩ trong lòng.
Haiz, những lời của phụ vương từ nhỏ đến lớn bao nhiêu .
"Ngươi như thì thể kế thừa y bát của bản vương!" Phụ vương đau lòng tột độ.
, Nước Xa hoàng tử, mẫu mất sớm, giờ chỉ là Đại công chúa ham chơi lười biếng và hai công chúa nhỏ vẫn còn trong tã lót. Cùng với mẫu phi của các nàng là Việt Quý phi và Hiền Quý phi.
"Hay là sang nước Dương bên cạnh xin một hoàng tử sang hòa ... cai trị..." Thấy sắc mặt phụ vương càng lúc càng âm trầm, giọng càng lúc càng nhỏ.
"Hừ, con tham gia hòa ?" Phụ vương khẩy.
"Muội tham gia." Ta xoa xoa mũi, ánh mắt lảng xa xăm.
"Con là đứa con gái ngỗ nghịch!"
Nghe thành thạo cúi đầu.
"Haiz, thôi ." Phụ vương đỡ trán dừng một lát, vẫy tay với Lý công công bên cạnh.
"Đi, bảo thái y xem xét cẩn thận cho con trai Lễ Bộ Thượng thư."
Ta bĩu môi lẩm bẩm: "Ai bảo yếu thế, ngay cả con cũng đánh ..."
"Con còn dám ?!" Phụ vương bắt đầu phồng râu trợn mắt quát.
"Được , , nhi thần tội."
Lần vẫn dám, tiếp tục cúi đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dien-ha-thu-37-cua-cong-chua-vong-quoc/chuong-2.html.]
"Ta chọn cho con một thị vệ, đánh thì cứ đánh với , con... cứ tha cho... khụ... đừng tìm con trai Lễ Bộ Thượng thư nữa." Phụ vương mà đau đầu.
"Thị vệ?" Ta ngẩng đầu mắt sáng rực, từ nhỏ bên cạnh chỉ mỗi A Như, cuối cùng cũng thêm mới .
"Ra đây ." Phụ vương gọi một tiếng, một bóng xuất hiện mặt .
"Thuộc hạ Ba Bảy, mắt Đại công chúa." Hắn quỳ mặt , cũng đang quỳ, càng dễ dàng để quan sát .
- Edit by Thiên Thanh -
Ăn cắp truyện đăng wattpad là vô đạo đức, vô học.
Ta thấy lớn hơn vài tuổi, nhưng cực kỳ lạnh lùng cương nghị, ít .
Sống mũi cao thẳng, đôi mắt sâu thẳm, lớn chừng từng thấy nam tử nào tuấn tú đến .
"Nếu , nhi thần xin tạ ơn phụ vương." Ta hành lễ hớn hở dẫn Ba Bảy về Nguyệt Ly điện.
...
Những ngày đó, chẳng còn thích đánh nữa, bởi vì phát hiện bên ngoài cung điện thú vị hơn nhiều.
Từ quán thị thành đến ngõ nhỏ ven đường, dần yêu thích hương vị nhân gian . Ta sẽ thừa nhận một lý do khác là vì Ba Bảy quá tuấn mỹ, nỡ xuống tay .
Phụ vương thấy an phận, cũng nhắm mắt ngơ cho khỏi cung.
Tuy nhiên, đôi khi thường cảm thấy Ba Bảy giống một thị vệ.
Cứ như lúc đây, mặt , một chưởng đánh bay tên lãng tử khốn nạn định trêu ghẹo . Võ công so với đám thị vệ trong cung lúc nào cũng chậm nửa nhịp thì rõ ràng cùng đẳng cấp.
Ta vòng từ phía Ba Bảy phía , hiệu cho đừng tay vội. Cúi xuống, dùng cây quạt xếp vỗ vỗ mặt tên lãng tử mới kéo tóc lộ phận nữ nhi "Làm ? Hửm?"
"Ta ... ..." Hắn run rẩy như sàng gạo.
"Một trăm lượng bạc mua một đêm của ? Hửm?"
"Mua ... mua ..." Trông như sắp . Vô vị, nhíu mày.
"Nữ hiệp, chủ nhân, cái... cái đều là của ngài... tiểu nhân mắt tròng..." Tên lãng tử đó cuống quýt móc một đống đồ vật, nào là thỏi vàng, nào là bạc. Thô tục, tiếp tục nhíu mày.
"Nữ hiệp... thích xem tiểu thuyết ...?" Hắn đổ mồ hôi hột liên tục, cẩn thận dâng lên mấy cuốn sách nhỏ.
Mắt sáng rực. Bỏ qua khóe miệng co giật của Ba Bảy, mãn nguyện trở về cung.