10
Cô lễ tân ở tầng chặn , đành gọi điện cho Trương Trì Dã.
“Anh ở công ty ?”
Giọng thấp:
“Ừ, đang họp.”
“Em đang ở .”
Anh im lặng hai giây, dường như chút bất ngờ.
“Anh sẽ cho xuống đón em.”
Không lâu , một trai dáng gầy gò quẹt thẻ bước .
Cô lễ tân thấy :
“Trợ lý Ngô.”
“Chào cô, là Ngô Dương.”
Nghe tên nhiều , nhưng đây là đầu gặp thật.
Anh tinh ý, chủ động nhận lấy hộp giữ nhiệt tay .
“Trương tổng vẫn đang họp, đưa cô phòng nghỉ .”
“Ngày nào cũng việc muộn ?”
“Có một hạng mục gặp trục trặc về hồ sơ, vốn đầu tư lớn. Nếu kịp cung ứng hàng trong thời hạn quy định thì sẽ xem là vi phạm hợp đồng, bồi thường một khoản tiền phạt lớn.”
“Hiện tại đang liên hệ mua nguyên liệu từ các quốc gia khác, quy trình khá rắc rối, chi phí cũng tăng lên nhiều, cho nên gần đây Trương tổng thực sự bận đến mức lấy một phút rảnh.”
Khi hộp bánh bao hấp mở , sắc mặt Trương Trì Dã thoáng biến đổi.
Anh rõ giỏi đồ bột.
“Một bữa đồ ăn đặt bên ngoài mà cũng cần em tự tay mang tới?”
Miệng , nhưng tay cầm đũa gắp một chiếc.
“Không đồ đặt ngoài.”
Chiếc bánh bao c.ắ.n đôi.
Anh đặt nửa còn xuống đĩa.
“Hôm nay dì tới.”
Trong mắt Trương Trì Dã thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Lúc mới chuyển nhà bà từng hỏi địa chỉ. Khi đó mật khẩu cửa cho giúp việc, thể bà loáng thoáng .”
mở hộp giữ nhiệt, bày từng món mặt :
“Mấy món đều do dì .”
Tay vẫn ngừng, ngoài miệng thì cứng rắn:
“Em cần khuyên .”
“Em ý định khuyên.”
“Nói cho là để nếu ăn vấn đề gì thì đừng lôi em .”
Anh trợn mắt, nhưng động tác vẫn dừng.
Gắp bánh bao bỏ miệng.
Đến khi ăn sạch còn gì trong hộp, mới một câu:
“Anh chỉ là thích lãng phí đồ ăn thôi.”
chụp hình cái hộp Trương Trì Dã ăn sạch gửi cho dì Dịch:
“Đã giao hàng thành công.”
11
Chiều hôm , dì Dịch gõ cửa.
Trên tay dì xách theo mấy túi lớn túi nhỏ, bước áy náy :
“Hôm qua dì tưởng trong nhà ai nên mới tự mở cửa, thật sự là thất lễ.”
“Đây là ít hải sản vận chuyển bằng đường hàng tới, còn vài món quà nhỏ dì tự chọn. Không hôm qua cháu giật , coi như dì xin .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dich-vu-tai-nha-dac-biet/4.html.]
mấy túi đồ đặt đất, túi Hermes, trang sức vàng, cùng một đống mỹ phẩm dưỡng da.
Cộng sơ sơ cũng bảy con .
Đây mà là “món quà nhỏ” ?
“A Dã từ nhỏ thích ăn hải sản, để khống chế độ lửa của hải sản, dì luyện lâu đấy.”
Dì Dịch thuần thục bếp, tự buộc tạp dề.
“Hi Hi , hôm nay phiền cháu giúp dì mang đồ sang cho nó một chuyến nhé.”
Hôm qua Trương Trì Dã cũng là ăn, chắc là thôi.
“Hi Hi, cháu dây buộc tóc ? Lúc ngoài vội quá, dì quên mang theo.”
“Có ạ, dì đợi cháu một chút, cháu lấy cho dì.”
Khi từ nhà vệ sinh cầm dây buộc tóc , thấy dì Dịch đang lúng túng bồn nước:
“Vòi nước hình như hỏng , gọi ban quản lý tới sửa thôi.”
xem thử tình hình:
“Dì tránh một chút, để cháu lấy hộp dụng cụ.”
chạy thư phòng, lấy hộp đồ nghề ở ngăn cùng của kệ sách.
Vừa xoay thì vô ý đụng trúng khung ảnh bàn.
Khung ảnh rơi xuống đất, vỡ tan.
đầu một cái, quyết định vẫn nên sửa vòi nước .
Sau khi siết con ốc bung, lấy cho dì Dịch một bộ quần áo mới.
Đặt hộp dụng cụ thư phòng xong, xuống thu dọn mảnh khung ảnh vỡ.
Bên trong là một bức ảnh thời thơ ấu của Trương Trì Dã, trông năm sáu tuổi.
Nhặt bức ảnh lên, mới phát hiện bên còn giấu một tấm ảnh khác.
Là ảnh của dì Dịch lúc còn trẻ.
Anh luôn cất nó bức ảnh của chính .
Thu dọn xong thư phòng, dì Dịch quần áo từ nhà vệ sinh .
Dì ngại ngùng cúi đầu :
“Lâu xuống bếp, tay chân vụng về hẳn, cháu giúp thì đúng là nổi.”
“Hi Hi , cháu bao dung cho A Dã một chút. Nó là kiểu miệng cứng lòng mềm, lúc chuyện chừng mực, nhưng trong lòng nó thật sự cháu.”
Không dì bằng cách nào, nhưng chuyện Trương Trì Dã miệng cứng lòng mềm thì đúng là sự thật.
12
mang hải sản do dì Dịch tới công ty của .
Cô lễ tân đầy vẻ hóng chuyện:
“Để gọi trợ lý Ngô xuống đón chị.”
gật đầu.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Ngô Dương xuống quẹt thẻ giúp , đưa thang máy lên phòng nghỉ.
Trên đường , vài giơ điện thoại lên chụp ảnh.
thấy lạ, nhưng cũng hỏi.
Khi Trương Trì Dã tới phòng nghỉ, sắc mặt .
“Dự án thuận lợi ?”
Anh cau mày, giọng trầm xuống:
“Hôm nay em tới ?”
“Sợ ảnh hưởng công việc của .”
Anh đẩy nhẹ gọng kính:
“Ngày mai em mang cơm cho nhé. Đến nhà thì một tiếng, ?”
“Được.”