Đích tử? Thứ tử? Ta chọn khử phụ lưu tử. - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-12-20 15:20:05
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta suýt nữa thì bật vì tức, đang định vài câu khó thì ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng sảng khoái.

"Ta hỏi xem, cái phúc phận là từ ngôi mộ nào của nhà họ Viên các bốc khói xanh lên ?"

Giọng hào hùng, tràn đầy trung khí. Ta giật , thấy cha đang chậm rãi bước . Khi ông Tôn Viên thị, ánh mắt lạnh lẽo như tẩm băng.

"Ông là ai..." Tôn Viên thị vốn là hạng phụ nữ quanh quẩn trong nhà, khí thế của ông ép cho chút ngây dại.

Cha thèm để ý đến bà , xoay xoay chiếc nhẫn cẩm thạch tay, thong thả : "Vừa vị phu nhân con trai việc ở Bộ Lại?"

Tôn Viên thị lập tức ưỡn ngực, như thể đang khoe khoang món bảo vật vô giá: " ! Con trai nhậm chức ở Văn Tuyển ty thuộc Bộ Lại, lớn nhỏ gì cũng là mệnh quan triều đình!"

"Ồ?" Cha nhướng mày, "Văn Tuyển ty? Đó là cái chức quan chim sẻ gì ? Quan viên Bộ Lại mà kết giao chỉ Hà Đạo Sinh thôi."

Lời thốt , mặt Tôn Viên thị "xoẹt" một cái trắng bệch. Hà Đạo Sinh, chính là Thượng thư Bộ Lại.

 

15

Con trai của Tôn Viên thị chẳng qua chỉ là một chân Bút thức (thư ký quèn) hàm tòng cửu phẩm, cả đời cũng khó lòng gặp mặt Hà Thượng thư một .

Cha tiến lên hai bước, từ cao xuống bà : "Dựa con trai bà mà cũng đòi nâng đỡ con cháu họ Tô ? Ngôn Chi từ lúc sinh đến nay chẳng nửa điểm quan hệ với nhà họ Viên các !"

"Ta cho bà , dù tương lai nó nội các tể tướng, nó cũng sẽ chỉ mang họ Tô! Nhà họ Viên bám ? Hãy tự soi gương xem đủ tư cách ! Bây giờ, mang theo cái 'phúc phận' của bà CÚT RA NGOÀI cho !"

Chữ "Cút" cuối cùng vang lên như một cú búa tạ giáng thẳng tim Tôn Viên thị. Bà bật dậy, loạng choạng để nha đỡ lấy, hoảng loạn chạy tháo khỏi cổng.

Cha chẳng thèm chấp nhặt hạng phụ nữ đó, lưng quẳng bà đầu. Ông hăm hở hỏi: "Ngôn Chi khi nào về? Bốn năm gặp, nhớ nó quá mất."

Ta chút ghen tị: "Cha, cha chỉ nhớ nó, nhớ con gái cha ?"

"Nhớ! Sao nhớ! Đi! Đi bồi cha Túy Tiên Lâu vài chén."

Ta và cha uống đến đỏ mặt tía tai, về đến cổng viện, tên sai vặt gác cổng chạy đón: "Phu nhân, công t.ử về . Còn dắt về một lão ăn mày sắp c.h.ế.t nữa ạ."

Chuyện mới lạ đây...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dich-tu-thu-tu-ta-chon-khu-phu-luu-tu/chuong-7.html.]

Cha chân tay nhanh nhẹn hơn nhiều, ông xông thẳng phòng khách một bước. Khi vén rèm bước phòng, đúng lúc thấy ông đang nắm c.h.ặ.t t.a.y con trai buông.

Đôi mắt cha sáng rực lên, cháu ngoại từ đầu đến chân, đuôi mày khóe mắt là vẻ kinh ngạc và vui mừng, thỉnh thoảng còn thốt lên những lời tán thưởng trầm thấp: "Tốt, thằng bé khá lắm..."

"Mấy năm gặp, cao lớn thế ."

Sự tự hào trong giọng của ông gần như tràn ngoài, cứ như mặt ông là Tân khoa Tiến sĩ, mà là cây t.h.u.ố.c quý nhất mà ông tự tay vun trồng .

Ngôn Chi bây giờ ngày càng trầm , nó nhạt bảo: "Ngoại công, vội ôn chuyện cũ." Nó nghiêng nhường nửa bước, để lộ giường bệnh phía : "Ông mau xem vị lão nhân giường cứu ."

16

Lúc mới chú ý đến một lão già đang cuộn tròn giường. Con trai lật chăn , một mùi chua loét nồng nặc xộc thẳng mũi. Cái mùi cứ như bã rượu lâu năm trộn lẫn với mùi mồ hôi, mùi nước tiểu và mùi gia cầm...

Ta nôn ọe vài tiếng, nhất thời cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

"Nương, ngoài ."

Ta bịt mũi, kiên quyết lắc đầu. Cha thu nụ , ánh mắt trở nên sắc lẹm, bước tới cạnh giường. Đầu ngón tay ông đặt lên mạch cổ tay lão già, lông mày nhíu chặt : "Vết thương cũ tái phát, cộng thêm nội phủ suy kiệt... Lão già mạng lớn thật."

Khi ông lấy từ trong n.g.ự.c áo bình d.ư.ợ.c bằng hàn ngọc, đồng t.ử của lập tức co rụt .

 

Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan — Đây là viên t.h.u.ố.c bảo mạng mà cha bao giờ rời ! Loại t.h.u.ố.c hái khắp kỳ hoa dị thảo ở năm dãy núi lớn, luyện suốt năm năm trời, mỗi một viên tốn kém hàng vạn lượng vàng. Nói thế cho dễ hiểu: Chỉ cần còn một thở, dù hồn xuống tới điện Diêm Vương, viên t.h.u.ố.c cũng thể kéo trở .

Buổi tối hỏi cha: "Cha, mấy năm phú thương dùng mười vạn vàng đổi lấy một viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan cha còn chẳng nỡ cho, giờ hào phóng thế, đem cho một lão ăn mày uống."

Cha dùng sức ấn trán một cái: "Đôi mắt của con sinh tuy nhưng chẳng tích sự gì. Lão già đó bình thường ."

Ta mỉa mai: "Người bình thường mà thối như lão ."

Cha lườm một cái: "Đợi lão tỉnh , con khách khí một chút, đối xử với lão như thượng khách. Nếu về Dược Vương Cốc, sẽ tha cho con ."

Ta ý định rời trong lời của ông, vội hỏi: "Cha, cha mới tới mà định ?"

Tinhhadetmong

Ông thở dài: "Lão già trong phòng khách đó hồi trẻ chút ân oán với , giờ lão sa sút đến mức , thật sự nỡ thêm một nào nữa."

Có thể khiến con trai lo chuyện bao đồng, thể khiến cha động lòng từ bi, lão già chắc chắn đơn giản.

Loading...