Ta tin lắm, tuy sòng bạc nhưng cũng vay tiền cờ b.ạ.c của nhà nào thì đặt cược ở sòng bạc của nhà đó. Đây ngân hàng, cho vay tiền cờ b.ạ.c để tiêu ở ngoài?
Anan
Ông chủ sòng bạc thấy vẻ mặt nghi ngờ thì giải thích: “Vì Tống công tử là khách quen của chỗ , đây cũng từng vay tiền cờ bạc, lâu trả nên mới cho vay, cũng yêu cầu nhất định đánh bạc ở sòng bạc của , gia nghiệp Tống gia lớn, cũng lo khoản bạc sẽ đổ sông đổ biển.”
“Chỉ là ngờ, Tống công tử một tháng sẽ trả cho , kết quả đến hạn trả, nới thêm mấy ngày, Tống công tử vẫn tiền, mới bất đắc dĩ đến phủ.”
Thì là , khách sáo vài câu với ông chủ vội vàng về phủ.
Tống Tự sách xong, mở cửa thư phòng, thấy trở về thì như thấy quỷ mà đóng cửa phòng .
Ta đẩy cửa , thấy đang cầm một cái bình hoa trong tay, rụt rè chằm chằm cửa.
“Ta cho ngươi nhé, hôm nay sách nghiêm túc, hơn nữa tuyệt đối sẽ đến sòng bạc nữa, nếu ngươi mà đánh thì sẽ liều mạng với ngươi.”
“Đợi c.h.ế.t , ngươi cũng mang tội danh mưu sát phu quân, đến lúc đó còn đền mạng cho .”
Nhìn cái bản lĩnh của kìa, chẳng sợ cầm lâu quá, để cái bình hoa đó ngược đập c.h.ế.t chính .
Ta xuống ghế hỏi : “Ngươi dùng khoản bạc vay ở sòng bạc việc gì?”
Tống Tự đặt bình hoa về chỗ cũ: “Tại cho ngươi ?”
“Ngươi đúng ? Bị đánh thành thật khai , ngươi chọn một cái ?”
“Ta chọn đánh.”
Ta tưởng nhầm nên hỏi : “Bị đánh thành thật khai ?”
“Ta , chọn đánh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dem-xung-hi-ta-danh-tan-lang-khoc-thet/chuong-4.html.]
Ta sai nha mang thước giới đến, chọn đánh thì chắc chắn khoản bạc tiêu chỗ nên tiêu, nếu thì cũng sẽ dám .
Ta mạnh tay đánh xuống lưng : “Một khoản bạc lớn như mà ngươi vay là vay, tiêu là tiêu, mẫu gìn giữ gia nghiệp Tống phủ cũng dễ dàng gì, ngươi thể phá của như .”
Trừ đêm thành , đó mỗi khi đánh Tống Tự thì thường chỉ mắng chứ kêu đau, sợ bên ngoài thấy sẽ mất mặt thiếu gia Tống gia.
, mắng cũng hé răng, cứ để mặc đánh hết thước đến thước khác.
Ta thầm nghi ngờ, vứt thước giới sang một bên, mở toang cửa sổ với : “Chẳng lẽ ngươi nuôi thất ở bên ngoài, ngươi dùng bạc cho thất của ngươi ? Nếu thật sự là thì cũng chẳng cần che giấu gì, sẽ đón về phủ, để danh chính ngôn thuận theo ngươi.”
“Ta là thiếu phu nhân phủ các ngươi mua về, vì ước định nên tạm thời thể hòa ly với ngươi, càng thể để ngươi hưu nhưng cũng tuyệt đối sẽ vì ngươi nữ nhân khác mà ghen tuông. Về điểm ngươi cứ yên tâm.”
Tống Tự đầu ngẩng mắt: “Ngươi mới nuôi thất đấy!”
Ta: “…”
Tống Tự nào thầy bói rằng thể xung hỉ cho là thời hạn.
Chỉ cần ở bên đủ ba năm thì vận của sẽ xoay chuyển.
Còn việc quản giáo là một thỏa thuận khác giữa và Mẫn Thị, đưa điều kiện cho việc , quản giáo công.
Tống Tự cứ tiến bộ chút nào thì Mẫn Thị đưa cho một lượng bạc nhất định.
Ba năm , nếu Tống Tự bỏ những thói lớn mà tiếp tục ở Tống phủ thì bà trả khế cho và chủ để và Tống Tự hòa ly.
Trong mắt mẫu cũng chỉ đứa con trai bảo bối của bà . Từ khi chào đời, bà từng cho ăn một bữa no bụng, đến khi bà nhận bạc bán thì còn chẳng thèm lấy một cái.