Kế hoạch của tôi cần phải thay đổi. Không thể chỉ gieo rắc nghi ngờ suông. Tôi cần bằng chứng vững chắc. Những thứ có thể đưa chúng ra ánh sáng, không chỉ là sự phản bội, mà là cả âm mưu đen tối này.
Nhưng mọi thứ dần trở nên khó khăn hơn. Hoàng bắt đầu cảnh giác. Anh ta không còn để điện thoại hay máy tính bừa bãi nữa. Thỉnh thoảng, anh ta lại nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét, như muốn đọc vị tôi đang nghĩ gì.
- Em sao thế? Dạo này trông em cứ... lạ lạ.
Anh ta lại gần, cố vuốt tóc tôi. Tôi rùng mình, nhưng vẫn giữ nụ cười.
- Lạ chỗ nào ạ? Em vẫn vậy mà. Chắc do dạo này công việc hơi áp lực thôi.
- Áp lực đến mức không thèm gần gũi anh sao? - Giọng anh ta hơi lạnh xuống.
Tôi biết anh ta đang thử tôi.
- Anh à, em thật sự mệt. Anh là chồng em, anh nên hiểu và thông cảm cho em chứ. Hay anh... không tin em?
Carrot Và Tịch Dương
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta. Anh ta cười gượng.
- Sao lại nói vậy? Anh tin em chứ. Chỉ là... lo cho em thôi. Em là vợ anh mà.
"Vợ?" Tôi muốn bật cười. "Vợ mà anh phản bội ngay đêm tân hôn sao? Vợ mà anh đang âm mưu chiếm đoạt tài sản sao?"
- Em biết anh lo cho em mà. - Tôi đáp lại, giọng vẫn dịu dàng. - Em chỉ mong anh cũng... cẩn thận hơn một chút. Đôi khi sự tin tưởng quá mức cũng không tốt đâu anh. Nhất là trong công việc làm ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dem-tan-hon-rach-nat/chuong-8.html.]
Tôi cố ý nhấn mạnh từ "cẩn thận" và "tin tưởng". Hoàng nhíu mày, ánh mắt sắc lại.
- Em nghe ai nói linh tinh à?
- Không có ạ. Chỉ là... đọc báo thấy nhiều vụ lừa đảo quá nên hơi suy nghĩ thôi.
Tôi né tránh chủ đề đó, nhưng tôi biết, những lời bóng gió của tôi đang gieo rắc thêm bất an trong lòng anh ta. Cả tôi và anh ta đều đang diễn. Vấn đề là ai sẽ bộc lộ sơ hở trước.
Kế hoạch lấy bằng chứng trực tiếp từ nhà ngày càng khó thực hiện. Tôi cần nguồn thông tin khác. Một người ngoài cuộc, không liên quan trực tiếp đến cuộc sống của chúng tôi, nhưng lại biết về Hoàng.
Tôi nhớ đến Hùng. Một người bạn cũ, từng làm việc chung dự án với Hoàng cách đây vài năm. Anh ta không thân với tôi, nhưng biết cả tôi và Hoàng. Quan trọng là, anh ta là người thẳng tính và không ngại nói ra suy nghĩ của mình.
Tôi tìm cách liên lạc với Hùng, lấy lý do hỏi thăm về công việc cũ. Anh ta ngạc nhiên khi tôi chủ động gọi, nhưng vẫn vui vẻ trò chuyện.
- Hoàng à? Ừ, hồi xưa làm chung dự án cũng vui. Cơ mà thằng đấy... lạ lắm.
- Lạ là sao hả anh? - Tôi giả vờ tò mò.
- Thì... nhìn nó đạo mạo thế thôi, chứ hồi làm dự án, có lần nó suýt... ăn chặn tiền hoa hồng của anh em. May mà sếp phát hiện kịp. Lúc bị phát hiện, nó diễn như không có gì ấy, còn bảo là hiểu nhầm. Ghê thật.
Tim tôi thắt lại. Ăn chặn tiền? Diễn kịch? "Ghê thật" - đúng như những gì tôi đang chứng kiến.
- Vậy sao ạ? Em không ngờ đấy. Trông anh ấy...
- Ừ, ngoài mặt thì lúc nào cũng cười cười nói nói, ga lăng tử tế. Anh lúc đó cũng nghĩ mình nhìn lầm. Nhưng sau vụ đó, anh em trong công ty cũ cũng ít ai chơi thân nữa. Nó sống thực dụng lắm. Kiểu... vì tiền thì làm tất.