- Vâng, con hiểu mà bố. - Tôi đáp, ánh mắt vẫn lướt qua Hoàng và Hương. "Hiểu chứ. Hiểu quá đi ấy chứ."
Sau bữa cơm, tôi nán lại một chút. Hương rủ tôi lên phòng cô ta chơi. Tôi đồng ý. Cơ hội tốt để "điều tra".
Trong phòng Hương, cô ta cố gắng tạo ra không khí thân mật của hai chị em. Tôi ngồi trên giường cô ta, nhìn quanh. Vẫn là căn phòng quen thuộc, nhưng giờ đây, mọi thứ dưới mắt tôi đều nhuốm màu giả tạo.
Tôi cố ý làm đổ ly nước trên bàn, ngay cạnh túi xách của Hương.
- Chết! Chị vụng về quá!
- Ôi! - Hương vội vàng đứng dậy. - Để em lấy khăn lau.
Lúc Hương cuống quýt đi lấy khăn, tôi nhanh chóng liếc nhìn vào chiếc điện thoại đang nằm trong túi xách cô ta. Màn hình sáng lên... Một tin nhắn chưa kịp đọc. Từ một dãy số lạ. Nội dung ngắn gọn: "Oke. Đã xong. Kế hoạch tiếp theo?"
"Kế hoạch?" Tim tôi đập nhanh một nhịp. Không chỉ ngoại tình? Còn có kế hoạch gì khác?
Tôi nhanh chóng lùi lại, ngồi ngay ngắn lại. Hương quay vào, mặt hơi tái mét vì ly nước đổ ra sàn.
Carrot Và Tịch Dương
- Chị có sao không? Để em lau.
- Chị không sao. - Tôi nói, giọng bình thản đến đáng sợ. - Chú ý cẩn thận túi xách em nhé. Đồ vật cá nhân quan trọng lắm đấy. Đặc biệt là điện thoại. Lộ hết bí mật ra thì mệt.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Hương. Cô ta giật mình, ánh mắt thoáng vẻ hoảng loạn. Rồi cô ta nhanh chóng cúi xuống lau sàn, cố gắng che giấu cảm xúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dem-tan-hon-rach-nat/chuong-4.html.]
"Tốt." Tôi nghĩ thầm. "Bước đầu tiên đã xong. Gieo rắc chút hạt giống nghi ngờ."
Về nhà, tôi không ngủ được. Vừa nằm xuống, Hoàng đã vòng tay qua ôm tôi.
- Em yêu, sao em cứ né tránh anh thế?
Anh ta kéo tôi sát vào người. Tôi cứng người lại. Cảm giác ghê tởm cuộn lên trong dạ dày.
- Em mệt. Công việc dạo này hơi căng thẳng. Với lại... chưa quen lắm.
- Chưa quen à? - Hoàng cười khẩy, bàn tay bắt đầu lướt trên eo tôi. - Chúng ta kết hôn rồi mà. Đã là vợ chồng...
- Em thật sự rất mệt. - Tôi ngắt lời anh ta, giọng hơi cao hơn bình thường, rồi nhanh chóng hạ xuống. - Anh thông cảm cho em nhé. Em muốn ngủ.
Tôi quay lưng lại, kéo chăn lên. Hoàng im lặng một lúc, rồi tôi nghe tiếng anh ta thở dài. Anh ta buông tôi ra, nằm quay lưng lại phía tôi. Sự căng thẳng trong không khí dường như đặc quánh lại.
"Tốt." Tôi nghĩ thầm. "Cứ nghĩ tôi yếu đuối đi. Cứ nghĩ tôi ngại ngùng đi. Càng tốt."
Đêm đó, tôi không ngủ. Tôi lén dậy, lấy điện thoại và máy tính của Hoàng. Tôi biết mật khẩu của anh ta. Ngày xưa, đó là dấu hiệu của sự tin tưởng. Bây giờ, đó là công cụ của sự trả thù.
Tôi lục lọi lịch sử cuộc gọi, tin nhắn, email, lịch sử duyệt web. Anh ta khá cẩn thận, xóa nhiều thứ. Nhưng vẫn còn sót lại. Một vài tin nhắn mã hóa. Một vài cuộc gọi đến một số lạ. Một vài email chỉ có tiêu đề và tệp đính kèm không rõ nội dung.
Rồi tôi tìm thấy lịch sử định vị. Ngày hôm qua... Đúng đêm tân hôn. Sau khi "đi công tác"... Anh ta không đến sân bay. Anh ta đến một khách sạn ở ngoại ô. Và ở đó... suốt mấy tiếng đồng hồ. Địa chỉ cụ thể được ghi lại.
Tôi kiểm tra chéo với điện thoại của Hương (sau khi "vô tình" làm đổ nước, tôi đã kịp cài một phần mềm theo dõi nhỏ). Lịch sử định vị của Hương... trùng khớp. Cùng một thời điểm. Cùng một địa điểm. Khách sạn đó.