Tôi giữ nguyên nụ cười gượng gạo.
- Vậy anh vào tắm rửa, nghỉ ngơi đi. Em chuẩn bị bữa sáng.
Anh ta buông tôi ra, vẻ mặt hơi khó hiểu.
- Em... sao nay em dậy sớm thế? Anh tưởng em còn ngủ.
"Ngủ ngon lắm." Tôi nghĩ thầm, giọng vẫn ngọt nhạt.
- À, quen giờ giấc rồi anh. Với lại... đêm qua anh đi công tác đột ngột quá, em hơi... trằn trọc một chút.
Hoàng nhìn tôi một giây, ánh mắt thoáng qua điều gì đó tôi không kịp bắt. Rồi anh ta lại cười.
- À, xin lỗi em nhé. Anh cũng không muốn thế đâu. Thôi, anh đi tắm đây.
Anh ta quay lưng bước vào phòng tắm. Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta, tay siết chặt đến trắng bệch. Trằn trọc? Trằn trọc vì chứng kiến vở kịch dơ bẩn của các người thì có!
Tôi đi xuống bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Mọi cử động đều máy móc. Tâm trí tôi chỉ có một mục tiêu: trả giá. Trả giá cho đêm tân hôn rách nát đó. Trả giá cho sự tin tưởng mù quáng của tôi. Trả giá cho bộ mặt giả tạo của hai kẻ phản bội.
Ngày hôm đó trôi qua trong một sự giả tạo hoàn hảo. Hoàng vẫn diễn vai người chồng yêu thương, hỏi han công việc của tôi, kể về chuyến đi công tác "thuận lợi". Tôi cũng diễn vai người vợ hạnh phúc, thỉnh thoảng cười đáp lại, đôi khi tỏ vẻ lo lắng cho sức khỏe anh ta.
Tối đó, tôi đến nhà bố mẹ. Vừa bước vào, Hương đã chạy ra ôm chầm lấy tôi, vẻ mặt đầy lo lắng.
- Chị Mai! Chị ơi! Đêm qua anh Hoàng đi công tác đột ngột vậy chị có sao không? Em lo cho chị quá trời luôn!
Cô ta dụi dụi đầu vào vai tôi. Tôi cứng đờ. Mùi nước hoa của cô ta... giống hệt mùi còn vương trên người Hoàng sáng nay. Ghê tởm. Muốn nôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dem-tan-hon-rach-nat/chuong-3.html.]
Tôi đẩy nhẹ Hương ra, mỉm cười trấn an.
- Chị không sao. Em lo xa quá. Chị mệt nên ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Mắt Hương hơi giãn ra. "Ngủ thiếp đi?" Chắc cô ta đang tự hỏi tôi có thấy gì không. Cô ta vẫn chưa biết tôi đã chứng kiến tất cả. Tốt. Cứ tưởng bở đi, em gái yêu quý.
Bữa cơm diễn ra như thường lệ. Bố mẹ vẫn yêu thương tôi, hỏi han chuyện vợ chồng son. Hương ngồi cạnh, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho tôi, vẻ mặt vẫn là cô em gái hiền lành, quan tâm.
"Diễn đi, em gái." Tôi nghĩ thầm. Tôi nhìn cô ta, nhìn Hoàng (anh ta cũng có mặt), rồi khẽ mở lời, giọng bâng quơ nhất có thể.
- À, nói mới nhớ, đêm qua anh Hoàng đi công tác vội thật. Sáng nay về mà quần áo anh ấy vẫn là bộ hôm qua, túi xách cũng chẳng có gì. Chắc là chuyến công tác này không cần chuẩn bị gì nhiều nhỉ, anh Hoàng?
Carrot Và Tịch Dương
Tôi quay sang nhìn Hoàng. Anh ta đang gắp thức ăn, động tác khẽ khựng lại.
- À... ừm... đúng rồi. Gần đây công ty có việc gấp. Đi khảo sát thôi mà, có cần gì đâu.
Anh ta cười gượng, ánh mắt thoáng nhìn sang Hương. Hương cúi đầu, tay khẽ siết lấy đũa.
- Anh Hoàng làm việc vất vả thật. - Hương nhỏ nhẹ nói.
Tôi mỉm cười.
- Vất vả thật. Nên anh Hoàng mới phải "công tác" ngay đêm tân hôn của mình...
Tôi ngừng lại, nhìn thẳng vào mắt Hoàng. Nụ cười của tôi vẫn dịu dàng, nhưng trong mắt tôi, tôi biết, là sự lạnh lẽo c.h.ế.t người. Hoàng nuốt khan, vẻ mặt hơi cứng lại. Hương ngồi bên cạnh dường như đang nín thở.
Bố tôi không để ý sự căng thẳng ngầm, chỉ cười xòa.
- Thôi, hai đứa nó còn trẻ, sự nghiệp quan trọng. Mai à, con thông cảm cho Hoàng nhé.