Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rồi tôi quay sang Hương. Cô ta đang bị một nữ cảnh sát giữ lại, vẫn khóc lóc.
- Em gái... - Tôi khẽ gọi. Hương ngẩng đầu lên, nhìn tôi với ánh mắt vừa sợ hãi vừa cầu xin. - Chị từng yêu thương em. Đêm tân hôn đó... em đã bóp nát trái tim chị. Giờ đây... em phải đối mặt với hậu quả. Không ai có thể cứu em được nữa.
Carrot Và Tịch Dương
Tôi không nói gì thêm. Tôi nhìn họ bị dẫn đi, tiếng còi xe cảnh sát vang vọng rồi nhỏ dần.
Tôi đã thắng. Tôi đã vạch trần sự thật. Tôi đã khiến họ phải trả giá. Nhưng trong lòng tôi... không có sự hả hê. Chỉ có một khoảng trống rỗng mênh mông.
Tôi đứng đó, lặng nhìn cánh cửa đã đóng lại. Bố mẹ tôi ôm lấy nhau khóc nức nở. Chú Minh thở dài, vẻ mặt nặng trĩu.
Tôi đã trả thù thành công. Nhưng cái giá phải trả... thật quá đắt.
Khi Hoàng và Hương bị dẫn đi, tôi đứng lặng nhìn theo. Không có gì gọi là chiến thắng hay giải thoát hoàn toàn.
Ánh đèn văn phòng chú Minh chiếu xuống nền nhà trống trải. Tôi nhìn xuống bàn tay mình, bàn tay đã từng run rẩy vì sợ hãi, đã từng siết chặt vì căm hận. Giờ đây, nó chỉ cảm thấy lạnh lẽo và trống rỗng.
Đêm tân hôn rách nát... sự trả thù... tất cả đã kết thúc. Nhưng dư âm của nó... sẽ còn ám ảnh tôi mãi mãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dem-tan-hon-rach-nat/chuong-28.html.]
12
Căn hộ từng tràn ngập tiếng cười và mùi hoa ly trắng giờ đây chìm trong sự im lặng đáng sợ. Đã một tháng trôi qua kể từ đêm mọi thứ sụp đổ. Hoàng và Hương đang đối mặt với án phạt thích đáng cho tội lỗi của mình. Vụ án thu hút sự chú ý của dư luận, tên tôi, tên gia đình tôi xuất hiện trên khắp mặt báo, gắn liền với những từ ngữ như "drama", "ngoại tình", "âm mưu"... Danh tiếng bị hủy hoại. Công việc của tôi tạm dừng vô thời hạn. Cuộc sống hôn nhân tan vỡ. Tình chị em hóa thành tro tàn.
Tôi ngồi trên chiếc sofa trong phòng khách, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố vẫn ồn ào, vẫn tấp nập. Nhưng thế giới của tôi thì dừng lại rồi.
Ly hôn. Thủ tục đang tiến hành. Chú Minh giúp tôi lo liệu mọi thứ. Ông cố gắng hết sức để bảo vệ quyền lợi cho tôi, cho gia đình tôi sau âm mưu chiếm đoạt tài sản. Nhưng những tổn thất tinh thần thì không gì có thể bù đắp được.
Gia đình... Vết nứt quá lớn. Bố mẹ tôi đau khổ. Họ thương tôi, nhưng cũng không thể chấp nhận nổi việc Hương, đứa con gái bé bỏng của họ, lại có thể làm ra những chuyện tày trời như vậy. Họ đến thăm tôi, nhưng không khí lúc nào cũng nặng nề.
- Con... con cố gắng lên nhé Mai. - Mẹ tôi nói, giọng nghẹn lại. - Chuyện của Hương... Bố mẹ không biết phải làm sao nữa.
Tôi không nói gì. Tôi biết mẹ đau. Nhưng nỗi đau của tôi... ai hiểu?
Tôi đã cố gắng nói chuyện với bố mẹ về đêm tân hôn đó, về cảm giác khi thế giới sụp đổ ngay trước mắt mình. Nhưng họ chỉ nhìn tôi với ánh mắt thương hại và trách móc ngầm vì đã để mọi chuyện đi quá xa. Họ muốn mọi thứ được giải quyết trong im lặng, trong nội bộ gia đình. Nhưng làm sao có thể im lặng khi sự phản bội đó kinh tởm đến vậy? Làm sao có thể nội bộ khi nó liên quan đến cả âm mưu chiếm đoạt?
Tôi cảm thấy cô độc. Cô độc ngay trong chính gia đình mình.