- Mọi người đã có mặt đầy đủ. - Chú Minh lên tiếng, giọng trầm ấm nhưng chứa đầy sự nghiêm túc. - Mục đích của buổi gặp hôm nay là để làm rõ mọi chuyện, để sự thật được phơi bày, và để những người có lỗi... phải chịu trách nhiệm.
Hoàng cười gượng.
- Chú Minh nói vậy là có ý gì ạ? Cháu nghĩ mọi chuyện đã rõ rồi mà. Chỉ là một sự hiểu lầm, do Mai... hiểu lầm và ghen tuông thái quá thôi.
- Hiểu lầm? - Tôi nhìn thẳng vào Hoàng, nở một nụ cười lạnh lẽo. - Anh chắc chứ, Hoàng? Hay anh nghĩ... vở kịch của anh vẫn còn diễn được sao?
- Em nói vậy là sao? - Giọng Hoàng bắt đầu gằn xuống. - Anh đến đây để nói chuyện nghiêm túc, không phải để nghe em bóng gió.
- Tốt. Vậy chúng ta nói chuyện nghiêm túc. - Tôi đặt chiếc điện thoại lên bàn. Màn hình hiển thị file ghi âm. - Ngay sau đêm tân hôn của chúng ta, anh và em gái tôi đã có một cuộc nói chuyện rất... thú vị. Anh có muốn nghe lại không?
Sắc mặt Hoàng và Hương biến đổi ngay lập tức. Hương run rẩy, khẽ kéo tay Hoàng.
- Anh... đừng nghe...
- Nghe gì cơ? - Hoàng cố tỏ vẻ không hiểu, nhưng giọng anh ta đã run rẩy. - Em định cắt ghép gì nữa à?
Carrot Và Tịch Dương
- Cắt ghép? - Tôi nhấn play.
Giọng Hoàng trong ghi âm: "...anh nghĩ chúng ta phải... hành động trước."
Giọng Hương run rẩy: "...hành động gì cơ?"
Giọng Hoàng lạnh lẽo: "Làm cho chị ta... im lặng vĩnh viễn. Hoặc ít nhất là khiến chị ta không còn khả năng nói được nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dem-tan-hon-rach-nat/chuong-26.html.]
Âm thanh vang vọng trong căn phòng im lặng. Bố mẹ tôi há hốc mồm. Vẻ mặt của họ từ hoang mang chuyển sang sốc, rồi kinh hoàng.
- Không! Cái này là giả! - Hoàng hét lên, lao đến định giật điện thoại.
Chú Minh nhanh chóng chặn lại.
- Hoàng! Bình tĩnh!
- Giả sao? - Tôi giữ điện thoại lại. - Giọng của anh đó, Hoàng. Không lẫn đi đâu được. Và cả giọng của em gái tôi nữa. Đây là bằng chứng cho thấy các người đã âm mưu... g.i.ế.c tôi. Sau vụ cắt dây phanh xe của tôi không thành công.
- Tôi không làm! Tôi không cắt dây phanh của cô! - Hoàng điên cuồng phủ nhận.
- Anh làm. - Tôi nhìn thẳng vào anh ta. - Tôi đã có báo cáo từ thợ sửa xe. Dây phanh bị cắt một cách cố ý. Ai ngoài các người muốn tôi c.h.ế.t vào thời điểm đó?
Tôi quay sang Hương, cô ta đang khóc nấc, vùi mặt vào tay.
- Còn em, Hương? Em có gì muốn nói không? Hay cứ để anh rể yêu quý của em nhận hết tội lỗi? Đừng quên em cũng là đồng phạm, em là người đi cùng anh ta đến khách sạn đêm đó, em nhắn tin về "kế hoạch" cho anh ta.
- Khách sạn nào?! Tin nhắn nào?! Cô bịa đặt! - Hoàng gào lên, cố gắng kéo Hương đứng dậy. - Đừng nghe cô ta, Hương! Cô ta muốn chia rẽ chúng ta!
- Chia rẽ các người? - Tôi cười khẩy, ánh mắt đầy khinh bỉ. - Mối quan hệ của các người... còn có gì để chia rẽ sao? Nó đã thối nát ngay từ đêm tân hôn của tôi rồi!
- Đêm tân hôn... chỉ là... nhất thời thôi! - Hương đột ngột hét lên, ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt tuyệt vọng. - Chị ơi, em xin chị... Em biết lỗi rồi...
- Nhất thời? - Tôi nhìn cô ta. - Nhất thời mà các người còn có "kế hoạch" khác sao? Kế hoạch chiếm đoạt tài sản của bố mẹ tôi?
Tôi đưa ra những bức ảnh chụp màn hình tin nhắn về "kế hoạch", những email mã hóa với "Lão Lý", lịch sử định vị đêm tân hôn.