Sự cô lập, sự mệt mỏi, nỗi đau bị gia đình trách móc, và việc mất bằng chứng... tất cả như những tảng đá đè lên người tôi. Tôi cảm thấy tuyệt vọng.
"Bỏ cuộc đi Mai," một giọng nói yếu ớt vang lên trong đầu tôi. "Quá đủ rồi. Ly hôn đi. Bỏ lại tất cả."
Nhưng rồi, trong khoảnh khắc tuyệt vọng đó, một hình ảnh bỗng hiện về, rõ ràng đến tàn nhẫn. Ánh nến lung linh... căn phòng ngập hoa... Hoàng và Hương, trần truồng, trên chiếc giường cưới của tôi... Tiếng cười, tiếng rên rỉ... Cảm giác kinh tởm và đau đớn tột cùng đêm hôm đó. Đêm tân hôn rách nát của tôi.
"Không!" Tôi bật dậy, lau nước mắt. Làm sao tôi có thể bỏ cuộc? Làm sao tôi có thể để hai kẻ đó được sống yên ổn, được hưởng những thứ chúng cướp từ tôi và gia đình tôi?! Làm sao tôi có thể quên đi đêm địa ngục đó?!
Nỗi đau biến thành ngọn lửa. Ngọn lửa căm hận bùng lên dữ dội hơn bao giờ hết. Tuyệt vọng ư? Cô độc ư? Mất mát ư? Tất cả những thứ đó chỉ khiến tôi mạnh mẽ hơn thôi.
Tôi không còn gì để mất nữa. Danh tiếng? Hạnh phúc gia đình? Niềm tin? Tất cả đã bị chúng hủy hoại rồi. Bây giờ, tôi chỉ còn một mục tiêu duy nhất: khiến chúng phải trả giá. Bằng mọi cách.
Tôi đứng dậy, ánh mắt kiên định lạ thường. Kế hoạch cũ bị phá sản ư? Bằng chứng bị mất ư? Không sao. Tôi sẽ tìm cách khác. Cách táo bạo hơn. Cách trực tiếp hơn.
Tôi kiểm tra lại các thiết bị theo dõi còn hoạt động. Chúng đã cảnh giác hơn nhiều, nhưng vẫn còn những sơ hở. Hoàng và Hương vẫn liên lạc với nhau, vẫn bận rộn với cái "kế hoạch" của chúng.
Trong lúc đang kiểm tra thiết bị ghi âm giấu trong phòng làm việc của Hoàng, tôi nghe thấy tiếng anh ta nói chuyện điện thoại.
- ... Mọi chuyện vẫn theo kế hoạch chứ? Ừ, tốt. Vụ di chúc... phải xong sớm. Cứ làm theo những gì đã dặn. Nhớ cẩn thận... đừng để ai phát hiện. Đặc biệt là... ông ấy.
"Ông ấy?" Bố tôi? Chúng đang làm gì với di chúc của bố tôi?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dem-tan-hon-rach-nat/chuong-22.html.]
Một cảm giác sợ hãi đột ngột dâng lên. Chúng không chỉ muốn tiền. Chúng đang thao túng cả những thứ liên quan đến sinh mạng của bố tôi sao?
Đột nhiên, điện thoại tôi rung lên. Một tin nhắn từ một số lạ. Không có tên người gửi.
Tôi mở tin nhắn. Đó là một bức ảnh. Chụp từ xa, hơi mờ. Bố tôi đang ngồi trong một quán cà phê vắng vẻ, đối diện với một người đàn ông lạ mặt. Người đàn ông đó... tôi từng thấy ở đâu đó rồi. À, chính là "Lão Lý" mà Hoàng hay email!
Tim tôi như ngừng đập. Dưới bức ảnh là một dòng chữ ngắn gọn:
"Vụ này liên quan đến sinh mạng. Đừng tin ai cả. Nếu không muốn mất người thân, hãy tìm ra sự thật trước khi quá muộn."
Tin nhắn nặc danh... Bức ảnh bố tôi và "Lão Lý"...
Carrot Và Tịch Dương
"Không..." Tôi thì thầm. "Bố..."
Chúng không chỉ nhắm vào tài sản. Chúng đang nhắm vào bố tôi.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Sự sợ hãi cho bản thân biến mất hoàn toàn, thay vào đó là nỗi sợ hãi tột cùng cho bố tôi.
Hoàng, Hương... các người đã chạm vào giới hạn của tôi rồi. Các người đã đánh thức con quỷ thực sự trong tôi rồi.
Nắm chặt điện thoại, nhìn bức ảnh bố tôi đang ngồi đối diện với kẻ nguy hiểm, tôi biết mình không còn thời gian để tuyệt vọng nữa.
"Nếu không muốn mất người thân..." Dòng chữ ám ảnh. Tôi phải hành động. Ngay lập tức.