- Không cố ý? - Tôi nhìn Hương, giọng lạnh lẽo đến thấu xương. - Em không cố ý khi trèo lên giường cưới của chị? Không cố ý khi cùng anh ta lập kế hoạch chiếm đoạt tài sản của bố mẹ chị? Không cố ý khi muốn chị c.h.ế.t sao, em gái yêu quý?
Tôi quỳ xuống trước mặt Hương, ghé sát tai cô ta, giọng chỉ đủ hai chúng tôi nghe thấy.
- Em và anh ta... đã lấy đi đêm tân hôn của chị. Lấy đi niềm tin của chị. Lấy đi... tất cả. Bây giờ... đến lượt các người phải trả giá. Không có đường lui nào cho em đâu, Hương.
Hương run rẩy, vẻ mặt từ cầu xin chuyển sang tuyệt vọng tột cùng.
- Không... Không thể nào...
Tôi đứng dậy, nhìn khắp sảnh tiệc. Những khuôn mặt sốc, tức giận, thương hại, khinh bỉ... Tất cả đều nhìn về phía Hoàng và Hương.
Hoàng đang bị bạn bè giữ lại, cố gắng vùng vẫy, miệng lẩm bẩm chửi rủa. Hương ngồi sụp dưới sàn, vẻ mặt như người mất hồn.
Màn kịch đã hạ màn. Sự thật đã được phơi bày.
Tôi cảm thấy một sự trống rỗng lớn lao ập đến sau khoảnh khắc căng thẳng tột độ. Sự hả hê ban nãy tan biến, chỉ còn lại nỗi mệt mỏi và vết thương lòng nhức nhối. Tôi đã trả thù. Nhưng tôi có hạnh phúc không?
Tôi quay lưng bước đi giữa những ánh mắt đổ dồn. Điện thoại trong túi tôi rung lên. Tôi lấy ra, nhìn màn hình.
"Chú Minh."
Tôi hít sâu một hơi, nhận cuộc gọi.
- Cháu chào chú.
- Mai à? Chú vừa nghe tin... chuyện gì đang xảy ra vậy con? Chú nghe nói...
Giọng chú Minh đầy lo lắng. Tôi biết, câu chuyện của tôi, "đêm tân hôn rách nát" của tôi, sẽ không chỉ dừng lại ở đây. Nó sẽ lan ra, ảnh hưởng đến gia đình tôi, đến cuộc sống của tôi.
Cuộc chiến chưa kết thúc. Hậu quả... chỉ mới bắt đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dem-tan-hon-rach-nat/chuong-20.html.]
9
Sảnh tiệc rơi vào hỗn loạn. Tiếng xì xào, tiếng hét của Hoàng, tiếng khóc của Hương. Mọi ánh mắt đổ dồn vào ba chúng tôi. Tôi đứng đó, giữa tâm bão, cảm giác trống rỗng sau khi tuôn ra hết sự thật.
Bố mẹ tôi chạy đến. Mẹ ôm chầm lấy tôi, khuôn mặt đầy nước mắt.
- Mai! Con làm sao thế này?! Chuyện gì vậy con?!
- Bố... mẹ... - Giọng tôi nghẹn lại.
Carrot Và Tịch Dương
Hoàng vùng ra khỏi người giữ, lao về phía tôi, ánh mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Cô dám hủy hoại tôi sao?! Tôi sẽ không để yên cho cô!
- Hủy hoại anh? - Tôi nhìn thẳng vào mặt anh ta. - Anh đã hủy hoại tôi, hủy hoại gia đình tôi rồi, Hoàng!
Lực lượng an ninh của buổi tiệc kịp thời khống chế Hoàng. Anh ta vẫn gào thét, chửi rủa.
Hương bò đến chân mẹ tôi, ôm lấy chân bà, khóc lóc thảm thiết.
- Mẹ ơi... mẹ tin con đi... Con bị lừa... Con không cố ý... Là anh ta... Là anh Hoàng lôi kéo con...
- Con nói cái gì vậy Hương?! - Mẹ tôi sững sờ nhìn Hương.
Bố tôi nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, khuôn mặt ông trắng bệch. Ông nhìn tôi, nhìn Hoàng, nhìn Hương, ánh mắt đầy sự hoang mang và đau đớn.
Giữa lúc đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp. Vài sĩ quan cảnh sát, có vẻ như được chú Minh hoặc ai đó báo trước, đã có mặt.
- Chúng tôi nhận được tin báo về một vụ tranh chấp nghiêm trọng và có dấu hiệu hình sự. Đề nghị những người liên quan hợp tác điều tra.
Sự xuất hiện của cảnh sát khiến Hoàng và Hương càng thêm hoảng loạn. Hoàng cố gắng chống cự nhưng bị khống chế. Hương thì khóc thét lên.