- Câu chuyện của tôi... không phải là cổ tích. Nó là sự thật. Và nó xảy ra... ngay đêm tân hôn của chính tôi. Với tôi. Với Hoàng. Và với... Hương.
Tôi không còn dùng ẩn dụ nữa. Tôi nhìn thẳng vào hai kẻ phản bội, gọi tên chúng. Cả sảnh tiệc đột nhiên im bặt. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi.
Hoàng gầm lên một tiếng, vẻ mặt méo mó vì tức giận và hoảng loạn.
- Em nói bậy cái gì thế?! Mai! Em điên rồi à?!
Anh ta định lao lên bục, nhưng vài người bạn kịp thời giữ lại.
Carrot Và Tịch Dương
Hương bật khóc, tiếng khóc nức nở, đáng thương.
- Chị... chị ơi... chị đừng nói nữa... Chị hiểu lầm rồi...
- Hiểu lầm? - Tôi cười lạnh lẽo. - Hiểu lầm cảnh các người trần truồng trên giường cưới của tôi sao? Hiểu lầm những tin nhắn "kế hoạch" của các người sao? Hiểu lầm việc các người cắt dây phanh xe của tôi để bịt miệng sao?
Mỗi câu tôi nói ra như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào chúng. Khuôn mặt Hoàng và Hương trắng bệch như tờ giấy. Sự hoảng loạn của chúng quá rõ ràng, đến mức những người ngây thơ nhất cũng có thể nhìn thấy.
- Anh Hoàng! Chị Hương! Chuyện này là sao?! - Một người bạn thân của Hoàng lên tiếng, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
- Không phải! Không có gì cả! - Hoàng hét lên, cố gắng phủ nhận. - Cô ta bị điên! Cô ta ghen tuông nên bịa đặt đấy!
- Bịa đặt? - Tôi đưa tay lên, trên tay tôi là chiếc điện thoại. Màn hình đang hiển thị rõ ràng bức ảnh tôi chụp vội bản nháp di chúc trong két sắt của Hoàng, với những dòng chữ viết tay về "người thừa kế thứ 3" và "Phần của H.". Tôi đưa điện thoại cho người đứng gần nhất. - Ai bịa đặt, ai không, mọi người tự xem đi. Và đây... là đoạn ghi âm cuộc nói chuyện 'thân mật' của họ sau đêm tân hôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dem-tan-hon-rach-nat/chuong-19.html.]
Tôi bật đoạn ghi âm ngắn. Không cần toàn bộ cuộc nói chuyện về âm mưu tài chính, chỉ cần đoạn chúng tranh cãi về việc tôi có biết gì đó hay không, và cách chúng sẽ "xử lý" tôi.
Giọng Hoàng: "...anh nghĩ chúng ta phải... hành động trước."
Giọng Hương run rẩy: "...hành động gì cơ?"
Giọng Hoàng lạnh lẽo: "Làm cho chị ta... im lặng vĩnh viễn. Hoặc ít nhất là khiến chị ta không còn khả năng nói được nữa."
Âm thanh vang vọng khắp sảnh tiệc. Không khí như đông đặc lại. Vẻ mặt của những người có mặt từ ngạc nhiên chuyển sang sốc, rồi kinh tởm. Họ nhìn Hoàng và Hương như nhìn những con quái vật.
Hoàng điên cuồng giật điện thoại trên tay người bạn, đập nát nó xuống sàn.
- Cô... cô dám?! Cô dám làm vậy với tôi sao?!
Anh ta gầm lên, ánh mắt đỏ ngầu, hoàn toàn mất hết vẻ lịch lãm giả tạo.
- Anh nghĩ tôi không dám sao? - Tôi bước xuống bục, đi về phía anh ta, giọng điệu khiến ai cũng phải rùng mình. - Anh nghĩ tôi sẽ để yên cho các người giày vò tôi, cướp bóc của tôi, thậm chí là g.i.ế.c tôi sao? Anh đánh giá thấp tôi rồi, Hoàng.
Tôi dừng lại trước mặt anh ta, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy điên loạn của anh ta.
- Anh nghĩ tôi cần anh, cần cuộc hôn nhân giả tạo này sao? Không. Tôi chỉ cần... công lý.
Hương vẫn quỳ trên sàn, khóc nức nở. Vài người phụ nữ tiến lại gần, muốn giúp cô ta đứng dậy, nhưng lùi lại khi thấy vẻ mặt tuyệt vọng và đáng sợ của cô ta.
- Chị Mai... chị ơi... Em xin chị... - Hương ngẩng đầu lên, nước mắt giàn giụa, vẻ mặt đáng thương đến khó tin. - Em... em bị lôi kéo... Em không cố ý...