Mọi người vây quanh chúc mừng, hỏi han. Tôi mỉm cười trả lời. Đến phần phát biểu của gia đình, tôi bước lên bục. Tôi không nói về tình yêu hay hạnh phúc.
Tôi mỉm cười, nâng ly rượu vang đỏ lên, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Hoàng và Hương, những kẻ đang đứng dưới sảnh, vẻ mặt đầy lo lắng.
Carrot Và Tịch Dương
- Kính thưa quý vị, tôi có một câu chuyện nhỏ muốn kể... Một câu chuyện về sự tin tưởng, sự phản bội, và cái giá phải trả...
Tôi bắt đầu kể, giọng điệu nhẹ nhàng như đang kể một câu chuyện cổ tích, nhưng nội dung thì đầy ẩn ý. Tôi nói về một "ngôi nhà lộng lẫy" (cuộc hôn nhân), một "người chồng đáng tin" (Hoàng), một "người em gái yêu quý" (Hương). Tôi kể về "ánh nến và hương hoa" (đêm tân hôn), về một "chuyến đi xa đột ngột" (chuyến công tác giả tạo).
Tôi không nói thẳng tên. Tôi chỉ dùng những hình ảnh ẩn dụ, những chi tiết mơ hồ nhưng đủ để những người quen biết tôi, quen biết Hoàng và Hương, bắt đầu liên tưởng, bắt đầu nghi ngờ.
- ... Và rồi, người vợ tội nghiệp ấy, trong đêm tân hôn của mình, đã phát hiện ra một bí mật kinh hoàng... Một bí mật được che giấu bởi chính người cô yêu thương nhất, và... người thân yêu nhất của cô ấy...
Sắc mặt Hoàng và Hương thay đổi kịch liệt. Từ lo lắng chuyển sang tái mét, rồi trắng bệch. Chúng nhìn tôi, ánh mắt đầy hoảng loạn và giận dữ. Tiếng xì xào bắt đầu vang lên trong sảnh tiệc. Mọi người bắt đầu nhìn về phía Hoàng và Hương, rồi lại nhìn về phía tôi.
Tôi mỉm cười, nụ cười lạnh lẽo như băng. Kể chuyện ẩn dụ chỉ là màn dạo đầu. Giờ là lúc phơi bày toàn bộ sự thật.
- Câu chuyện của tôi... không phải là cổ tích. Nó là sự thật. Và nó xảy ra... ngay đêm tân hôn của chính tôi. Với tôi. Với Hoàng. Và với... Hương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dem-tan-hon-rach-nat/chuong-18.html.]
Tôi nhìn thẳng vào mặt Hoàng và Hương, giọng nói vang vọng khắp căn phòng. Hoàng hét lên một tiếng, cố gắng lao về phía tôi. Hương ngã khuỵu xuống sàn.
Cuộc vạch trần toàn diện... chính thức bắt đầu.
8
Tôi mỉm cười, nâng ly rượu vang đỏ lên, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Hoàng và Hương đang đứng dưới sảnh. Nhạc vẫn du dương, đèn vẫn sáng, nhưng đối với ba chúng tôi, đây không còn là một buổi tiệc. Đây là chiến trường.
- Kính thưa quý vị, tôi có một câu chuyện nhỏ muốn kể... Một câu chuyện về sự tin tưởng, sự phản bội, và cái giá phải trả...
Giọng tôi nhẹ nhàng, bình thản, trái ngược hoàn toàn với cơn bão đang cuộn trào trong lòng. Tôi bắt đầu kể. Về một "ngôi nhà lộng lẫy" xây bằng tình yêu và niềm tin. Về một "người chồng hoàn hảo" và một "người em gái thân thiết". Tôi dùng những từ ngữ đẹp đẽ nhất để nói về những thứ đã vỡ nát.
- ... Trong ngôi nhà ấy, dưới ánh nến lung linh của một đêm đặc biệt... Người vợ, lòng tràn đầy hạnh phúc, đã chứng kiến một cảnh tượng. Không phải cảnh tượng ngọt ngào như cô tưởng tượng. Mà là... một bi kịch.
Tôi dừng lại một nhịp, nhìn thẳng vào Hoàng. Anh ta đứng đó, sắc mặt tái mét, tay siết chặt lấy vạt áo. Bên cạnh anh ta, Hương cúi gằm mặt, bờ vai run lên bần bật.
- Người chồng... và người em gái thân thiết nhất... Cùng nhau dệt nên một màn kịch tàn nhẫn. Ngay trong chính ngôi nhà ấy, trên chính chiếc giường ấy... Nơi đáng lẽ chỉ có tình yêu và sự chung thủy.
Tiếng xì xào bắt đầu vang lên trong sảnh. Mọi người nhìn nhau, nhìn về phía Hoàng và Hương. Một vài người bạn chung của chúng tôi bắt đầu nhíu mày, vẻ mặt bối rối.