Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoàng im lặng một lúc, nhìn tôi chằm chằm. Tôi cảm giác như anh ta đang cố đọc hết mọi suy nghĩ trong đầu tôi. Tim tôi đập thình thịch, nhưng tôi vẫn giữ vững vẻ ngoài bình thản, thậm chí còn hơi "hờn dỗi".
- Em chỉ nói vậy thôi. Anh làm em thấy... hơi tủi thân đấy. Cứ như em là người ngoài vậy.
Sự "tủi thân" giả tạo của tôi dường như làm Hoàng dịu lại một chút. Anh ta thở phào nhẹ nhõm (hoặc tôi đoán là vậy), nụ cười gượng gạo xuất hiện trên môi.
- Em yêu, sao lại nói vậy? Anh không có gì giấu em cả. Chỉ là giấy tờ công việc thôi. Đôi khi... hơi phức tạp nên anh không muốn em lo lắng.
Anh ta vòng tay qua ôm lấy tôi. Tôi cứng người, cảm giác ghê tởm lại dâng lên.
- Em chỉ... muốn chia sẻ với anh mọi thứ thôi mà. - Tôi né tránh cái ôm của anh ta, lùi lại một bước. - Thôi, em không tìm sạc nữa. Em xuống dưới chuẩn bị đồ ăn khuya cho anh nhé. Anh chắc mệt rồi.
Tôi nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc, để lại Hoàng đứng đó một mình. Vừa đi, tôi vừa nghe tiếng anh ta đóng sầm cửa két sắt lại. Cú đóng cửa đó vang vọng trong đầu tôi như một lời cảnh báo. Anh ta đã nghi ngờ. Rất có thể anh ta sẽ kiểm tra lại két sắt.
Tôi về phòng, cơ thể vẫn còn run nhẹ sau tình huống suýt bị phát hiện. Nhưng sự sợ hãi nhanh chóng biến thành quyết tâm sắt đá. Âm mưu này không chỉ là vài giao dịch nhỏ. Nó liên quan đến bản nháp di chúc, liên quan đến tài sản của gia đình. Nếu tôi không hành động, có lẽ tôi không chỉ mất chồng, mất em gái, mà cả gia đình tôi cũng sẽ bị nhấn chìm.
Carrot Và Tịch Dương
"Không," tôi thầm nhủ. "Tôi sẽ không để điều đó xảy ra."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dem-tan-hon-rach-nat/chuong-13.html.]
Mục tiêu giờ đây không chỉ là khiến Hoàng và Hương đau khổ về mặt tình cảm. Tôi phải phơi bày toàn bộ sự thật về âm mưu này. Tôi phải bảo vệ gia đình. Và tôi phải khiến chúng trả giá trước pháp luật, trước mọi người.
Tôi lấy điện thoại ra, tìm đến số của chú Minh. Chú là luật sư, là bạn thân của bố tôi, và là người tôi tin tưởng. Tôi không thể tự mình đối phó với âm mưu tài chính phức tạp này. Tôi cần một đồng minh.
"Cháu chào chú Minh." Tôi hít sâu, cố giữ giọng bình tĩnh nhất có thể. "Cháu... cháu có chuyện quan trọng muốn nhờ chú giúp."
Tôi không nói ra sự thật ngay qua điện thoại. Chỉ hẹn chú một buổi gặp riêng, nhấn mạnh mức độ nghiêm trọng và sự cần thiết của việc giữ bí mật.
Sau cuộc điện thoại, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng sự căng thẳng vẫn chưa tan biến. Tôi biết, việc tìm kiếm đồng minh cũng đồng nghĩa với việc tôi đang đặt thêm một người vào vòng nguy hiểm. Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.
Trong những ngày tiếp theo, Hoàng và Hương có vẻ bất an hơn bao giờ hết. Mối quan hệ của họ, vốn đã rạn nứt vì những gì tôi gieo rắc, giờ đây càng thêm căng thẳng vì sự nghi ngờ của Hoàng về việc tôi có biết gì đó hay không.
Tôi nghe lỏm được đoạn nói chuyện của họ qua phần mềm theo dõi.
- Chị ta biết gì rồi thì sao? Chúng ta phải làm gì đây? - Giọng Hương run rẩy.
- Anh không chắc chị ta biết đến đâu. Nhưng thái độ của chị ta... rất lạ. Anh nghĩ chúng ta phải... hành động trước.
- Hành động gì cơ? - Hương sợ hãi hỏi.