- Chị nói gì kỳ vậy? Tương lai của em thì liên quan gì đến công việc của anh Hoàng?
- Ai biết được? - Tôi nhún vai, giọng bâng quơ. - Đôi khi, những chuyện không ngờ nhất lại xảy ra đấy, em ạ. Giống như... chị không ngờ đêm tân hôn của mình lại...
Tôi dừng lại đột ngột, giả vờ như lỡ lời. Khuôn mặt Hương tái mét.
- Đêm tân hôn của chị... làm sao?
- À, không có gì. - Tôi cười. - Chị chỉ đang nói là chị không ngờ lại ngủ say như vậy thôi. Sáng dậy thấy anh Hoàng đã về rồi.
Carrot Và Tịch Dương
Hương thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt vẫn đầy nghi ngờ. Cô ta không tin lời tôi. Tốt.
- Chị này, chị... chị có cất giữ thứ gì quan trọng không? Kiểu như... giấy tờ quý giá ấy.
Hương đột nhiên hỏi, giọng vẻ dò xét. "Đến rồi đây." Tôi nghĩ thầm. Cô ta đang muốn tìm bằng chứng.
- Giấy tờ quan trọng á? Có chứ. Giấy đăng ký kết hôn này. - Tôi giơ tay lên, vẻ mặt "ngây thơ". - Quan trọng nhất đời chị rồi.
- Không... không phải cái đó. Ý em là... giấy tờ khác ấy. Hoặc là... chị có viết nhật ký không?
Hương nhìn quanh phòng, ánh mắt lướt qua bàn làm việc, tủ quần áo. Tôi biết cô ta đang tính toán.
- Nhật ký á? Chị không có thói quen viết nhật ký. Giấy tờ khác thì... chị cũng cất lung tung lắm.
Tôi đứng dậy, cố ý đi về phía tủ quần áo. Tôi mở một ngăn kéo, lục lọi vài thứ rồi lại đóng lại. Tôi biết Hương đang quan sát mọi cử động của tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dem-tan-hon-rach-nat/chuong-11.html.]
- Chị tìm gì thế?
- À, chị tìm cái khăn quàng cổ. Trời hơi se lạnh.
Tôi đi đi lại lại quanh phòng, cố tình để điện thoại trên bàn. Tôi biết Hương sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Quả nhiên, khi tôi cố ý đi vào bếp lấy nước, Hương vội vàng tiến lại phía bàn làm việc, tay hướng về phía điện thoại của tôi. Qua camera an ninh nhỏ được giấu kỹ trong bình hoa, tôi thấy rõ hành động lén lút của cô ta. Tay cô ta hơi run rẩy khi cầm lấy điện thoại của tôi.
Tôi dừng lại ở cửa bếp, mỉm cười lạnh lẽo. Tôi đã chuẩn bị sẵn một cái bẫy nhỏ. Trong thư mục ảnh của tôi, có một bức ảnh tôi cố tình chụp lại, nội dung là một mẩu giấy ghi chú viết tay. Nét chữ giống của tôi, nội dung là vài dòng chữ lộn xộn, có nhắc đến "Khách sạn...", "2 giờ...", "ảnh chụp...".
Hương mở điện thoại của tôi. Mật khẩu dễ dàng bị phá. Cô ta nhanh chóng mở thư mục ảnh. Ánh mắt cô ta dừng lại ở bức ảnh đó. Khuôn mặt Hương biến sắc. Từ lo lắng chuyển sang sợ hãi tột độ. Cô ta vội vàng thoát ra, đặt điện thoại về chỗ cũ, tay run run.
Tôi bước ra khỏi bếp, vẻ mặt "ngây thơ".
- Em tìm gì à? Sao cứ đứng đấy?
- À... không có gì chị. Em... em chỉ nhìn điện thoại chị thôi.
- Điện thoại của chị á? Có gì hay mà nhìn? Chị có để ảnh gì hot đâu. - Tôi cười nhẹ. - Thôi, ngồi xuống đi. Chị có cái này muốn hỏi em.
Tôi ngồi xuống đối diện Hương, ánh mắt tôi thẳng và lạnh như băng.
- Em này, chị luôn coi em là em gái ruột, thương yêu em hết mực. Có chuyện gì... mà không thể nói với chị được à?
Hương cúi gằm mặt, không dám nhìn tôi. Tôi biết, cái bẫy nhỏ đã khiến cô ta hoàn toàn mất bình tĩnh. Cô ta đang tự hỏi tôi đã biết đến đâu.