Đêm Nay Ánh Trăng Lệch Hướng - Phần 4

Cập nhật lúc: 2025-12-30 12:41:43
Lượt xem: 83

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L5EIsp3Qa

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

14.

Trên đường , Thương Quân chuyện, mới thì dạy học ở trường , còn bố ở viện nghiên cứu.

Bảo .

mất, chẳng mấy chốc đến tòa nhà công cộng.

Vừa định rời , Thương Quân : “Mẹ tới .”

ngẩng đầu , quả nhiên thấy một cô giáo nụ hiền hòa. Hình như cô từng dạy bạn cùng phòng của , là một giáo viên đ.á.n.h giá , họ Trần.

Có lẽ do nỗi sợ tự nhiên dành cho giáo viên, ngây dám động đậy, cũng quên mất chuyện rời .

Thương Quân với : “Mẹ, đây là Kiến Tinh.”

: ???

Sao giới thiệu bằng giọng thuộc như ? Chẳng lẽ từng nhắc đến mặt ?

Cô Trần : “À, là con , chào con nhé.”

vội đáp: “Em chào cô Trần ạ.”

“Ây da, đừng gọi cô là giáo viên, gọi dì là .”

ngoan ngoãn gọi : “Chào dì Trần ạ.”

Bên cạnh lập tức vang lên một tiếng khẽ. trừng mắt Thương Quân, lập tức nữa.

vốn định lấy cớ ăn để rời khỏi bầu khí phần gượng gạo . Không ngờ dì Trần liền : “Kiến Tinh cùng bọn dì luôn , dì với Tiểu Quân cũng đang định ăn.”

Người đến mức , chỉ đành gật đầu.

Trong lòng chút hối hận vì cứ nán tòa nhà giảng dạy. Nếu nán mấy phút đó, Thương Quân thấy.

15.

 

Nhà hàng gần trường, gian thanh nhã.

Có lẽ sợ đối diện dì Trần sẽ ngại, Thương Quân tự nhiên cạnh , đối diện .

Khi gọi món, dì Trần đẩy thực đơn về phía : “Kiến Tinh thích ăn gì? Đừng khách sáo.”

vội xua tay: “Dì ơi, cháu kén ăn . Dì với Thương Quân gọi là .”

Thương Quân nhận lấy thực đơn.

Vừa lật xem, như vô tình : “Mẹ, đừng bận tâm, Tuệ Tuệ ngoài.”

Câu khiến tai nóng bừng. Luôn cảm thấy gì đó đúng, nhưng chẳng tiện phản bác.

Nụ của dì Trần càng sâu hơn. Ánh mắt bà đảo qua đảo giữa và Thương Quân, mang theo chút dò xét.

“Nghe bố con , con bạn gái ?”

Thương Quâb chậm rãi rót một tách , đưa cho mới rót cho .

Nghe , khóe môi cong lên: “Vâng.”

bắt đầu căng thẳng. Dì Trần thuận thế hỏi han thông tin cá nhân.

Thương Quân ngẩng mắt, ánh dường như lướt qua mặt , nhanh ch.óng dời .

Anh chút bất lực : “Mẹ đừng lo, con nhịp điệu của riêng .”

Dì Trần hài lòng: “Dẫn cho gặp một cũng mà.”

Thương Quân khựng , giọng dường như mang theo chút u oán: “Người hình như cảm thấy con đủ , công khai, cũng gặp mặt.”

“Phụt…” suýt thì sặc một ngụm .

Vội che miệng ho khan mấy tiếng, mặt đỏ bừng lên trong nháy mắt.

Dì Trần vội đưa giấy cho , quan tâm : “Uống chậm thôi.”

Rồi sang trách Thương Quân: “Nói gì thế hả! Thế nào là đủ ?”

Thương Quân thở dài.

Anh cụp mi mắt xuống, trông đặc biệt cô đơn.

“Là của con, ăn , đôi khi cũng đoán suy nghĩ của đối phương, cho đủ cảm giác an , nên chỉ giấu giếm, để con lộ diện.”

như đống lửa, da đầu tê dại.

Thương Quân đây là đang than phiền với . Rõ ràng từng câu từng chữ đều đang ám chỉ điều gì đó.

Dì Trần phần khó hiểu, lải nhải thêm vài câu. mà chột , chỉ đành đầu ngoài cửa sổ. Thương Quân ngẩng mắt lên, ánh như vô tình lướt qua .

“Mẹ đừng lo nữa, tinh thành sở chí, kim thạch vi khai. Chỉ cần con kiên trì, cô nhất định sẽ thấy tấm lòng của con, đúng , Tuệ Tuệ?”

Câu cuối hỏi vô cùng tự nhiên. Như thể chỉ tiện miệng tìm kiếm sự đồng tình của một ngoài cuộc.

cảm thấy tim sắp nhảy khỏi cổ họng.

hoảng loạn dời ánh mắt , ậm ừ đáp một tiếng. Hoàn dám thẳng .

May mắn là chủ đề kéo dài quá lâu.

Thương Quân tự nhiên chuyển sang chuyện khác, về vài chuyện thú vị trong trường và công việc của .

16.

 

Bữa ăn đó, ăn mà chẳng mùi vị gì.

Thương Quân biểu hiện vô cùng bình thường, ân cần gắp đồ ăn cho và dì Trần, trò chuyện rôm rả. thực sự cảm thấy bầu khí gì đó kỳ lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dem-nay-anh-trang-lech-huong/phan-4.html.]

Luôn cảm giác Thương Quân như hết chuyện.

Vì thế nhân lúc vệ sinh, định kể đầu đuôi cho Trần Mẫn Mẫn. Chưa gõ mấy chữ, mùi hương quen thuộc lan tới phía .

Mùi tuyết tùng thanh mát tiến gần, thấy giọng Thương Quân: “Tuệ Tuệ còn báo cáo với bạn bè ? Không tin Thương Quân đến thế ? Trong lòng em, ti tiện như ?”

Ba câu hỏi, như ba cú đ.á.n.h giáng thẳng xuống đầu .

cứng đờ , đối diện với đôi mắt đào hoa xinh . Đôi mắt vốn long lanh quyến rũ ngày thường, lúc chỉ còn một chút cô đơn và tự giễu khó nhận .

Tim bỗng chốc thắt .

Một Thương Quân như , khiến nhịn mà đau lòng?

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

nhanh ch.óng cất điện thoại , nghiêm túc : “Tất nhiên là , hiểu lầm Thương Quân.”

Thương Quân nheo mắt : “Vậy thì, đừng kể chuyện của chúng cho khác, ?”

Ba chữ cuối, giọng hạ nhẹ. Như chiếc móc nhỏ, từng chút từng chút chạm nơi mềm mại nhất trong tim .

đàn ông đến mức phần quá đáng mặt, ma xui quỷ khiến mà gật đầu.

Xóa hết những dòng chữ soạn sẵn ngay mặt .

“Được.”

17.

 

Sau ngày đó, Thương Quân còn xuất hiện mặt nữa. ở tài khoản phụ, với rằng công tác, tận một tháng.

Với , chuyện cũng chẳng . Nhân lúc trường tiết học, về nhà ở.

Anh trai thấy thì ngạc nhiên: “Em tiết ? Sao về nhà?”

hỏi ngược : “Anh cũng công tác , còn sắp xếp cho Thương Quân nữa.”

Anh cau mày thật c.h.ặ.t: “Sao em ?!”

lập tức nhận lỡ lời.

.

Trong mắt , quan hệ giữa và Thương Quân đến .

đang định vá víu thì : “Hôm thấy em lạ lạ , còn hỏi thăm gu bạn gái lý tưởng của Thương Quân.”

“Minh Kiến Tinh, em là thích Thương Quân đấy chứ?!”

lập tức thấy chột .

Chỉ… chỉ một chút thôi…

Thấy bộ dạng của , giọng trở nên nghiêm túc: “Anh khuyên em đừng dây , trong lòng , nhớ nhung nhiều năm lắm.”

rõ tiếng tim nện mạnh trong l.ồ.ng n.g.ự.c. Rồi như mất trọng lực, rơi thẳng xuống.

Cuối cùng chìm một vực sâu lạnh lẽo.

“Vậy …” Giọng nhỏ, gần như tan biến trong khí.

Anh thấy, tiếp tục : “Với nghi thành phố A, một nửa là công tác, nửa còn gặp cô gái đó.”

còn thấy gì nữa.

Không .

Im .

đầu nặng chân nhẹ về phòng, cầm điện thoại lên định nhắn cho Thương Quân vài câu. chẳng gì.

Biết thế nào đây? Chẳng lẽ chất vấn đến thành phố A gặp “bạch nguyệt quang”? Lỡ hỏi chuyện đó bằng cách nào thì ?

vùi đầu chăn, lăn qua lăn như heo rừng quẫy bùn để trút giận.

lúc , Trần Mẫn Mẫn gọi điện tới.

“Mẫn Kiến Tinh, một câu ?”

: “?”

“Bạn mà im lặng bất thường, kiểu gì cũng đang chuyện mờ ám. Nói xem nào, dạo né tránh chuyện tình cảm, rốt cuộc giấu chuyện gì?”

Như tìm lối thoát, hạ giọng, nặng nề : “Mẫn … hình như tớ sắp chia tay .”

Trần Mẫn Mẫn lập tức nổi đóa: “Cậu nên chia tay từ lâu !”

Nghe câu quá đột ngột, một cảm giác chua xót từ sâu trong tim theo dòng m.á.u lan khắp cơ thể.

Cả như nhét chai nước ga.

Vừa chua, căng.

… nhưng mà hình như tớ chút nỡ…”

Trần Mẫn Mẫn nghẹn họng.

“Tớ ngay mà, thể để một đứa gà mờ tình trường như đối phó với Thương Quân.”

khổ.

Lại nghĩ đến cô gái ở thành phố A .

Thương Quân sẽ thích kiểu con gái thế nào nhỉ? Dù thì cũng kiểu như .

soi gương: mặt đủ nhọn, môi đủ chúm chím, mũi đủ cao để “đâm c.h.ế.t ”, mắt cũng chẳng kiểu mắt rắn tinh.

Nhìn thế nào cũng giống gu của Thương Quân.

sụp đổ gào lên: “Tên Thương Quân c.h.ế.t tiệt! Gu thẩm mỹ kém quá !”

Loading...