Đêm Định Mệnh - Full
Cập nhật lúc: 2025-05-10 01:22:07
Lượt xem: 62
Chương 1:
1
Đêm. Cơn đau đột ngột ập đến như một nhát d.a.o xoáy mạnh vào bụng An Ninh. Nàng ôm chặt lấy mình, người run bần bật. Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo, dính bết vào da thịt. Nàng cảm thấy như nội tạng mình đang bị vặn xoắn, mỗi hơi thở đều trở nên khó khăn.
"Phải... phải đến bệnh viện." Ý nghĩ đó vụt qua trong đầu, yếu ớt nhưng rõ ràng. Nàng cố gắng gượng dậy khỏi sofa, nhưng cơn đau khiến nàng khuỵu xuống ngay lập tức, đầu đập nhẹ vào cạnh bàn.
Nàng với lấy chiếc điện thoại trên bàn, ngón tay run rẩy tìm số của Minh Hoàng. Nàng bấm gọi, tiếng chờ vang lên nghe dài đằng đẵng như kéo dài nỗi đau của nàng.
- Anh... Minh Hoàng... em đau quá... cần... cần đến bệnh viện ngay...
Giọng nàng đứt quãng, yếu ớt. Đầu dây bên kia, giọng Minh Hoàng vang lên, pha chút ngái ngủ và khó chịu.
- Đau à? Lại đau bụng gì nữa? Anh đang có cuộc họp gấp, không về được đâu.
- Không... không phải đau bụng bình thường... lần này khác... em sợ...
- Thôi nào, em đừng làm quá lên thế. Lúc nào em chả thế. Cố chịu một chút đi, hoặc tự gọi taxi đi. Hoặc nhờ hàng xóm ấy. Anh bận thật mà.
Giọng hắn hời hợt, không chút quan tâm hay lo lắng. Nàng cắn chặt môi, nước mắt mặn chát trào ra. "Lúc nào em chả thế?" Hắn nói như thể nàng làm khổ hắn vì cơn đau của mình.
- Minh Hoàng... em...
Tiếng "tút tút" lạnh lùng cắt ngang lời nàng. Hắn cúp máy rồi. Nàng nắm chặt điện thoại, cảm giác lạnh lẽo không chỉ đến từ mồ hôi. Bị bỏ rơi. Ngay lúc này, ngay khi nàng cần hắn nhất.
Cơn đau lại ập tới mạnh hơn, nàng ngã vật xuống sàn. Chiếc điện thoại tuột khỏi tay, trượt dài trên sàn gỗ rồi kẹt lại dưới gầm sofa. Nàng cố gắng lết dậy, bò về phía cửa. Mỗi milimet dịch chuyển đều như xé toạc cơ thể nàng. Nàng thở hổn hển, tiếng rên khẽ thoát ra từ kẽ răng. Nàng cần taxi. Cần ra khỏi đây.
Cùng lúc đó, chiếc xe quen thuộc của Minh Hoàng lướt nhẹ vào gara. Hắn xuống xe, vòng qua mở cửa cho Hạ Vy. Nàng ta cười, bàn tay trắng nõn khẽ vuốt lên tay hắn.
- Anh yêu, về nhà muộn vậy, An Ninh không đợi cửa sao?
Minh Hoàng cười khẩy, vòng tay qua eo Hạ Vy.
- Cô ấy á? Yếu ớt quen rồi, tự lo được. Giờ này chắc ngủ vùi rồi. Chúng ta không cần bận tâm.
Hắn và Hạ Vy bước vào nhà, tiếng cười nói nhỏ nhẹ vang lên trong căn nhà rộng lớn. Họ đi thẳng vào phòng ngủ chính, căn phòng mà An Ninh đã dành bao năm vun vén. Mùi nước hoa lạ thoang thoảng trong không khí, ngọt ngào nhưng khiến lòng người phát lạnh.
An Ninh vật lộn với cơn đau, cuối cùng cũng bò được ra đến cửa, bấm gọi taxi trong trạng thái gần như vô thức. Chuyến xe cấp cứu không đến kịp, nàng chỉ có thể dựa vào chiếc taxi đến muộn. Trên xe, nàng co quắp, cố gắng nói địa chỉ bệnh viện.
Tại bệnh viện, mọi thứ diễn ra rất nhanh. Nàng mơ hồ nghe tiếng bác sĩ nói gì đó về "vỡ... nội tạng... nguy kịch... phẫu thuật khẩn cấp". Nàng được đẩy vào phòng mổ, ánh đèn trắng lóa trên trần nhà là thứ cuối cùng nàng nhìn thấy rõ.
Ý thức nàng trôi dạt. Nàng nghĩ về Minh Hoàng. Về cuộc điện thoại vừa rồi. Rồi nàng nghe thấy tiếng điện thoại reo vang đâu đó, tiếng quen thuộc của điện thoại nhà. Là bệnh viện gọi cho hắn sao? Hắn có bắt máy không? Hay vẫn đang bận... "họp gấp"?
Chương 2:
Hình ảnh cuối cùng hiện lên trong tâm trí nàng trước khi hoàn toàn chìm vào bóng tối, không phải là gương mặt Minh Hoàng hay nụ cười Hạ Vy. Mà là cảm giác cô độc lạnh lẽo, và tiếng điện thoại cứ reo vang trong vô vọng.
Nàng chìm vào vô thức trên bàn mổ, không biết rằng ở nhà, cuộc sống mà cô cố gắng vun đắp đang bị chà đạp không thương tiếc.
2
Tiếng máy móc đều đều bên cạnh kéo An Ninh về từ cõi vô thức. Nàng mở mắt, trần nhà trắng toát, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi. Cơ thể nàng đau ê ẩm, nhất là vùng bụng dưới như vừa bị một cỗ máy nghiền nát. Nàng cố cử động ngón tay, yếu ớt.
Y tá bước vào kiểm tra, nụ cười dịu dàng.
- Cô tỉnh rồi à? May quá. Ca phẫu thuật thành công rồi.
An Ninh khẽ gật đầu, cổ họng khô rát.
- Cảm ơn...
Y tá thay băng, miệng lẩm bẩm.
- May mà cô đến kịp đấy. Lúc nhập viện nhìn cô nguy kịch thật sự. À, chồng cô đêm qua bận việc lắm sao? Bác sĩ gọi mãi không được.
Nghe đến đây, An Ninh sững lại. Bận việc? Hắn nói "họp gấp". Nhưng gọi mãi không được? Cơn đau thể xác chợt lu mờ trước một cảm giác khó chịu dấy lên trong lòng.
Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra. Minh Hoàng bước vào, vẻ mặt... mệt mỏi. Hắn đi tới cạnh giường, giọng nói có vẻ lo lắng, nhưng sao nghe giả tạo đến thế?
- An Ninh, em tỉnh rồi à? Anh lo muốn chết. Xin lỗi đêm qua anh phải đi công tác đột xuất, điện thoại lại hết pin... Vừa xong việc anh bay về ngay.
"Công tác đột xuất? Hết pin?" An Ninh im lặng nhìn hắn. Mí mắt hắn hơi sụp xuống, khóe miệng cười gượng gạo. Hắn diễn đạt. Diễn đạt cho ai xem? Cho cô y tá đang ở đây? Hay cho chính lương tâm cắn rứt (nếu có) của hắn?
An Ninh nhớ lại cái đêm địa ngục đó. Tiếng xe quen thuộc lăn bánh vào gara. Mùi nước hoa lạ vương vất trong phòng khách. Nàng nhắm mắt lại, cố nhớ. Chiếc điện thoại... nàng đánh rơi dưới gầm sofa trước khi lết ra cửa.
Khi Minh Hoàng lơ là đi lấy nước, An Ninh cố gắng vươn tay lấy chiếc điện thoại hắn để trên tủ đầu giường. Ngón tay nàng run run mở khóa (vẫn là ngày sinh của nàng, thật trớ trêu). Lướt qua lịch sử cuộc gọi. Không có cuộc gọi "công tác đột xuất" nào cả. Chỉ có vài cuộc gọi nhỡ từ số lạ (chắc là bệnh viện?). Rồi tin nhắn...
Nàng mở ứng dụng chat. Tin nhắn mới nhất từ "Hạ Vy" đập vào mắt nàng.
Hạ Vy: *Anh yêu, đêm qua thật tuyệt. Căn phòng đó... mùi hương của 'cô ấy' đúng là muốn làm em buồn nôn. Nhưng có anh bên cạnh thì đâu cũng là thiên đường. Yêu anh <3*
Kèm theo tin nhắn là một bức ảnh chụp selfie của Hạ Vy. Phía sau nàng ta... là phông rèm cửa quen thuộc trong phòng ngủ của An Ninh. Căn phòng mà nàng đã dành bao năm vun vén. Căn phòng mà nàng đã nằm cạnh hắn bao đêm.
An Ninh cảm thấy như có một tảng băng đập mạnh vào lồng ngực. Hô hấp khó khăn. Cơn đau thể xác lúc này chẳng là gì so với nỗi đau thấu xương thấu thịt đang xé nát tâm can nàng. Hắn nói dối. Không phải công tác. Không phải hết pin. Hắn ở nhà. Ở nhà với nàng ta. Trên chính chiếc giường của nàng. Ngay cái đêm nàng vật lộn với tử thần.
"Cô ấy yếu ớt quen rồi, tự lo được." Lời hắn nói văng vẳng bên tai nàng.
Chương 3:
An Ninh quay mặt vào tường. Nước mắt nóng hổi trào ra, chảy ngược vào trong, thấm đẫm ga giường. Nàng cắn chặt răng, đến bật máu. Không khóc thành tiếng. Không được khóc. Nước mắt lúc này là sự yếu đuối. Mà sự yếu đuối thì không giúp được gì.
Đêm tĩnh mịch trong bệnh viện. Minh Hoàng đã về sau khi "quan tâm" đủ giả tạo. An Ninh nằm đó, cơ thể kiệt quệ, nhưng tâm trí lại hoạt động với tốc độ chóng mặt.
Bị phản bội. Bị chà đạp. Bị bỏ rơi giữa ranh giới sự sống cái chết.
Hắn và nàng ta đã vui vẻ trên nỗi đau của nàng. Họ đã coi thường sinh mạng nàng. Họ đã nghĩ nàng là một con ngốc dễ lừa gạt.
Ánh mắt An Ninh trong bóng tối dần thay đổi. Không còn sự mệt mỏi, không còn nỗi buồn. Chỉ còn lại sự lạnh lẽo, kiên nghị đến đáng sợ.
Cần tiền. Cần hồi phục sức khỏe. Cần thu thập thêm chứng cứ. Cần tìm người giúp đỡ.
Và cần... khiến họ phải trả giá.
An Ninh nhắm mắt lại, nắm chặt ga giường. Khớp ngón tay trắng bệch. Trong bóng tối, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong đôi mắt cô – tia sáng của sự trả thù.
3
Carrot Và Tịch Dương
Cơ thể An Ninh vẫn còn yếu, nhưng nàng yêu cầu xuất viện sớm. Nàng không muốn ở lại thêm một giây nào trong cái không khí bệnh viện ngột ngạt, nơi mỗi hơi thở đều nhắc nàng nhớ về cái đêm địa ngục đó. Minh Hoàng tỏ vẻ bất ngờ, cố níu kéo nàng ở lại để hắn còn "chăm sóc".
- Về sớm thế làm gì? Em cứ ở lại nghỉ ngơi đi, anh tiện qua lại thăm nom.
- Không cần. Tôi khỏe rồi.
An Ninh đáp, giọng nàng đều đều, không chút cảm xúc. Đôi mắt nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, không phải ánh nhìn mệt mỏi hay trách móc như trước, mà là một sự trống rỗng khó tả khiến Minh Hoàng hơi chột dạ. Nàng thuê một chiếc xe khác để về nhà, từ chối nhã ý (giả tạo) của hắn.
Bước chân vào căn nhà quen thuộc, An Ninh không cảm thấy ấm áp như những ngày xưa. Chỉ có một sự lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Cánh cửa khép lại sau lưng, nàng đứng giữa phòng khách, hít một hơi thật sâu. Mùi hương. Vẫn còn thoang thoảng mùi nước hoa ngọt gắt của Hạ Vy. Nàng đã dùng bao nhiêu để mùi hương này bám lâu vậy?
Minh Hoàng lúng túng bước theo sau. Hắn mong chờ một trận khóc lóc, gào thét, hoặc ít nhất là sự tủi thân, yếu đuối. Nhưng An Ninh chỉ bình thản nhìn quanh, ánh mắt lướt qua những góc nhà quen thuộc như đang đánh giá một nơi xa lạ.
- Em... em về rồi à? Mệt không? Lên phòng nghỉ ngơi đi.
Hắn nói, giọng hơi gượng gạo.
An Ninh không trả lời ngay. Nàng đi thẳng về phía sofa, nơi nàng đã ngã quỵ đêm đó. Nàng khẽ khom lưng, đưa tay xuống gầm. Chiếc điện thoại vẫn nằm đó, lạnh ngắt. Nàng cầm nó lên, phủi nhẹ bụi bẩn. Màn hình đen kịt, hết pin rồi.
- Sao lại để điện thoại ở đây?
Minh Hoàng hỏi, vẻ mặt ngờ vực.
- Đêm qua... lúc đau quá... làm rơi.
Nàng nói dối không chớp mắt. Sự thật phũ phàng hơn nhiều, và nàng sẽ không cho hắn biết nàng đã "tình cờ" thấy những gì.
Nàng đi thẳng về phòng ngủ chính. Mở cửa. Căn phòng sạch sẽ tươm tất đến lạ thường. An Ninh nhếch môi. Chắc hẳn đã có ai đó dọn dẹp "hiện trường". Nàng bước vào, ánh mắt sắc bén lướt qua từng ngóc ngách. Dưới gầm giường, ló ra một vật lấp lánh nhỏ. Nàng cúi xuống, nhặt lên. Là một chiếc khuyên tai. Kiểu dáng lạ mắt, không phải đồ của nàng. Mùi nước hoa của Hạ Vy rõ nhất ở đây.
Chương 4:
Nàng cầm chiếc khuyên tai, đi ra ngoài phòng khách. Minh Hoàng đang ngồi trên sofa, giả vờ đọc báo.
- Cái này... của ai vậy anh?
An Ninh chìa chiếc khuyên tai ra. Minh Hoàng giật mình, ánh mắt thoáng vẻ bối rối.
- Cái gì vậy? Anh... anh không biết. Chắc của em làm rơi đâu đấy?
- Không phải đồ của em. Em chưa bao giờ đeo loại này. Mùi nước hoa này... cũng lạ lắm.
Nàng nói, đưa khuyên tai lên mũi ngửi một cách chậm rãi, cố tình. Gương mặt Minh Hoàng biến sắc, nhưng hắn nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh (cố tỏ ra).
- Chắc... chắc bạn bè em đến chơi làm rơi ấy mà. Mùi nước hoa... em ngửi nhầm rồi.
An Ninh chỉ cười nhẹ, nụ cười không tới mắt.
- Vậy à? Chắc em nhạy cảm quá sau khi ốm dậy.
Nàng cất chiếc khuyên tai vào túi áo. Sau đó, nàng quay sang Minh Hoàng.
- Em hơi mệt. Muốn nghỉ ngơi riêng. Anh... dọn đồ sang phòng làm việc ngủ tạm mấy hôm đi. Phòng này... cần dọn dẹp lại.
Minh Hoàng ngạc nhiên. Dọn ra phòng làm việc? Trước đây nàng không bao giờ làm vậy.
- Sao vậy? Em không quen giường à? Hay...
- Chỉ là em muốn yên tĩnh. Anh hiểu mà?
An Ninh cắt ngang lời hắn, giọng vẫn bình thản nhưng có một sự kiên định không cho phép hắn từ chối. Minh Hoàng cau mày.
- Được rồi. Tùy em.
Hắn miễn cưỡng đứng dậy, thái độ khó chịu. An Ninh nhìn hắn đi khuất, nụ cười lạnh lẽo hiện rõ trên môi. Khoảng cách. Bước đầu tiên.
Vài ngày sau đó, An Ninh bắt đầu thay đổi. Nàng dậy sớm tập những bài thể dục nhẹ nhàng. Nàng đặt mua quần áo mới trên mạng, không còn những bộ đồ bộ cũ kỹ. Nàng lên mạng tìm các khóa học online về tiếng Anh, kỹ năng văn phòng.
Minh Hoàng nhận thấy sự khác biệt. An Ninh không còn quẩn quanh bếp núc, không còn cằn nhằn chuyện tiền nong. Nàng ít nói hơn, nhưng khi nói, lời nàng lại có trọng lượng hơn.
Một buổi tối, An Ninh đưa điện thoại cho Minh Hoàng.
- Điện thoại em pin kém quá. Em mua cái mới rồi. Cái này... anh giữ dùng tạm đi. Hoặc... anh cài mấy cái ứng dụng quản lý công việc của anh vào đi, lỡ em cầm nhầm còn xem giúp được.
Minh Hoàng không nghi ngờ gì. An Ninh trước nay mù tịt công nghệ, chỉ biết gọi với nhắn tin. Hắn nhận lấy chiếc điện thoại, không hề biết rằng, trong đó, An Ninh đã cài sẵn vài "vị khách không mời" chuyên cần mẫn ghi lại mọi cuộc gọi, tin nhắn, và vị trí của hắn.
An Ninh cũng bắt đầu liên lạc lại với những người bạn cũ, những người mà Minh Hoàng từng không thích nàng qua lại, viện cớ họ "không xứng tầm". Nàng không nói gì về chuyện của mình, chỉ hỏi thăm, trò chuyện, khôi phục lại sợi dây liên kết. Mạng lưới quan hệ xã hội. Nàng cần nó.
Trong bữa cơm hiếm hoi cả hai cùng ngồi ăn, không khí căng như dây đàn. Minh Hoàng cố bắt chuyện.
- Công việc của anh dạo này bận quá. Mấy đêm liền không ngủ được.
An Ninh thản nhiên gắp rau.
- Vậy à? Em tưởng anh quen rồi. Cái đêm em vào viện cũng thế mà. Anh bận đến mức điện thoại cũng không nghe được cơ mà.
Nàng nói, giọng vẫn bình thản, nhưng ánh mắt nàng thoáng nhìn hắn một cách sắc lẻm. Minh Hoàng sững lại. Lời nói của nàng... có phải đang ám chỉ gì không? Hay chỉ là nàng đơn thuần nhắc lại sự thật? Hắn không thể đoán được. Thái độ của nàng... quá khác.
- À... ừm... đêm đó... đúng vậy. Bận... rất bận.
Hắn lắp bắp, cố gắng cười xòa. Nhưng nụ cười méo mó hơn bao giờ hết.
Chương 5:
An Ninh không truy hỏi thêm. Nàng chỉ tiếp tục ăn, như thể lời vừa rồi chỉ là một câu hỏi vu vơ. Nhưng Minh Hoàng cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
An Ninh bây giờ... quá khác lạ. Không còn nước mắt, không còn sự yếu đuối. Chỉ có sự im lặng đáng sợ và những lời nói... như d.a.o cạo nhẹ vào dây thần kinh của hắn.
Minh Hoàng nhìn theo bóng An Ninh lên phòng riêng, cảm giác lạnh sống lưng chưa từng có dâng lên. An Ninh bây giờ... quá khác lạ.
4
An Ninh không còn dành thời gian để ngồi thẫn thờ hay làm những việc nhà lặp lại vô nghĩa. Nàng biến những giờ phút ở nhà thành thời gian đầu tư cho bản thân. Chiếc máy tính cũ của Minh Hoàng được nàng sử dụng triệt để. Nàng đăng ký các khóa học online về tiếng Anh giao tiếp, về kỹ năng quản lý dự án, thậm chí cả những kiến thức cơ bản về đầu tư tài chính. Nàng không chỉ nghe giảng, nàng ghi chép cẩn thận, làm bài tập. Ánh mắt nàng tập trung, không còn vẻ mệt mỏi ngày nào.
Cùng với kiến thức, ngoại hình nàng cũng thay đổi. Không cần đến thẩm mỹ viện đắt đỏ. Nàng học cách chăm sóc da tại nhà, điều chỉnh chế độ ăn uống. Số tiền bí mật cất riêng được dùng để mua vài bộ quần áo công sở thanh lịch, vài món mỹ phẩm cơ bản. Nàng không trang điểm đậm, chỉ nhấn vào đôi mắt và làn môi, đủ để che đi vẻ tiều tụy cũ và tôn lên đường nét sắc sảo tiềm ẩn.
Một buổi tối, Minh Hoàng thông báo có một buổi tiệc xã giao quan trọng.
- Tối nay em đi cùng anh. Nhớ ăn mặc cho cẩn thận một chút.
Hắn nói, giọng ra lệnh. An Ninh chỉ khẽ gật đầu.
Đêm đó, An Ninh bước vào sảnh tiệc, không rực rỡ như những quý bà lộng lẫy khác, nhưng nàng có một khí chất riêng. Chiếc váy màu be đơn giản, mái tóc búi gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng. Nàng đứng thẳng, ánh mắt bình tĩnh quét một lượt quanh phòng.
Minh Hoàng bước bên cạnh nàng, hơi ngạc nhiên trước sự thay đổi này. An Ninh bây giờ trông... khác hẳn người vợ lôi thôi, mệt mỏi thường ngày. Hắn cảm thấy có chút hãnh diện (dù đó là do nàng tự thay đổi).
Nhưng rồi hắn nhìn thấy Hạ Vy ở đằng xa, nàng ta đang cười nói với vài người. Ánh mắt Hạ Vy cũng kịp nhìn thấy An Ninh. Nụ cười trên môi nàng ta cứng lại, ánh mắt lóe lên sự khó chịu và... khinh bỉ?
Minh Hoàng giới thiệu An Ninh với vài đối tác.
- Đây là bà xã của tôi, An Ninh. Cô ấy... à... nội trợ ở nhà thôi.
Hắn nói, giọng hơi ngập ngừng, có ý hạ thấp.
An Ninh chỉ mỉm cười lịch sự.
- Chào các vị. Rất vui được gặp.
Thay vì im lặng như mọi khi, nàng chủ động bắt chuyện. Nàng hỏi về thị trường gần đây, về những dự án mới. Nàng nói tiếng Anh trôi chảy khi cần thiết, đưa ra những nhận định sắc bén về tình hình kinh tế mà nàng học được từ các khóa học. Các đối tác ngạc nhiên nhìn nàng, rồi nhìn Minh Hoàng. Minh Hoàng đứng đó, mặt từ ngạc nhiên chuyển sang hơi sượng sùng. Hắn không ngờ nàng lại có thể nói chuyện "đâu ra đấy" như vậy.
Hạ Vy tiến lại gần, mỉm cười giả lả.
- Chị An Ninh khỏe hẳn rồi à? Hôm đó nghe anh Hoàng kể chị ốm nặng, em lo quá trời. May mà không sao.
Nàng ta cố tình nhấn mạnh chữ "chị" và câu "nghe anh Hoàng kể", như thể nàng ta thân thiết với Minh Hoàng và biết rõ chuyện của An Ninh.
An Ninh nhìn Hạ Vy, ánh mắt nàng bình thản đến đáng sợ.
Chương 6:
- Cảm ơn cô Vy đã quan tâm. Đúng là hôm đó 'khỏe' thật. Nằm vật vã cả đêm. May mà 'tự lo được', không làm phiền đến ai cả.
Nàng đáp, giọng chậm rãi, nhẹ như không nhưng từng chữ lại như mũi kim đ.â.m thẳng vào Hạ Vy và cả Minh Hoàng đang đứng cạnh. Hạ Vy cứng họng, nụ cười tắt ngấm. Minh Hoàng lén lút nhìn nàng, trong mắt ẩn chứa sự cảnh giác.
Đêm đó, An Ninh về nhà. Lợi dụng lúc Minh Hoàng đang tắm, nàng mở chiếc điện thoại cũ đã cài phần mềm theo dõi. Vài đoạn ghi âm cuộc gọi của hắn hiện lên. Nàng đeo tai nghe, bắt đầu nghe.
Giọng Minh Hoàng và Hạ Vy.
- Cái vụ chuyển tiền cho em, anh cẩn thận chút nhé. 'Cô ấy' dạo này hơi lạ.
- Kệ 'cô ấy' đi anh. Tiền bạc em phải giữ chắc trong tay chứ. Anh cứ lo giữ cái ghế của anh đi. Vụ mảnh đất kia sao rồi? Anh hứa mua cho em cơ mà.
An Ninh nghe, tay siết chặt. Những giao dịch tài chính mờ ám. Mảnh đất. Tham vọng của Hạ Vy. Nàng mỉm cười lạnh lẽo. Đây rồi. Chứng cứ.
Ngày hôm sau, An Ninh tìm cách liên lạc với Thư ký cũ của Minh Hoàng, người từng bị hắn sa thải một cách phũ phàng. Dưới danh nghĩa hỏi thăm công việc, nàng khéo léo gợi mở.
- Nghe nói dạo trước anh gặp chuyện không hay ở công ty anh Hoàng? Tiếc quá, anh ấy vẫn hay khen anh làm việc tốt.
Nàng gieo một hạt mầm. Chờ đợi nó nảy nở.
Vài ngày sau đó, trong một cuộc nói chuyện "tình cờ" với Minh Hoàng khi hắn đang xem tivi, An Ninh bỗng lên tiếng.
- Anh này, hôm đó em đi viện, taxi khó gọi thật đấy nhỉ? Em đau quá trời, cứ tưởng không ai biết. May mà có mấy cô y tá tốt bụng cứ gọi điện cho người nhà liên tục. Em nghe loáng thoáng hình như gọi cho anh đấy. Nhưng chắc anh bận quá nên không nghe được nhỉ?
Nàng nói, mắt vẫn nhìn màn hình tivi, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, như chỉ đang kể một câu chuyện phiếm.
Minh Hoàng đang xem tivi bỗng giật mình. Hắn quay phắt sang nhìn nàng, ánh mắt dò xét.
- Em... em nghe thấy à? Ừ... hôm đó anh tắt họp. Lỡ. Xin lỗi em nhé.
Hắn cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng giọng nói hơi run.
- À, không sao. Em biết anh bận mà. Chỉ là hơi sợ thôi. Cứ tưởng mình c.h.ế.t thật rồi.
An Ninh nói tiếp, vẫn vẻ vô tư. Nhưng trong lòng nàng, một sự hài lòng dâng lên. Hắn bối rối rồi. Hắn không biết nàng đã biết gì, đã nghe gì.
Cùng lúc đó, điện thoại của An Ninh rung lên. Tin nhắn từ một số lạ.
Hạ Vy: *Nghe nói chị An Ninh dạo này chăm chút bản thân dữ ha. Nhưng chị nghĩ thay đổi vẻ ngoài là đủ giữ chân anh Hoàng sao? Anh ấy là của em rồi. Chị xem đi <ảnh đính kèm>*
Bức ảnh chụp Minh Hoàng và Hạ Vy đang ôm nhau tình tứ trong một nhà hàng sang trọng. Hạ Vy cười đắc thắng, như muốn dằn mặt.
An Ninh nhìn bức ảnh, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh. Nàng gõ tin nhắn trả lời, không hề tức giận.
An Ninh: *Cảm ơn cô đã cho tôi xem. Ảnh chụp đẹp đấy. Nhưng sao cô lại gửi cho tôi? Cô nên gửi cho vợ sắp cưới của khách hàng quan trọng của anh Hoàng thì hơn. À mà... cô biết anh ấy có những khoản nợ ẩn danh nào không? Hay biết mật khẩu két sắt ở nhà không? Cô biết thì nói cho tôi nhé, để tôi tiện thu dọn. Dù sao thì, của chồng công vợ mà.*
Nàng gửi đi. Ngồi chờ.
Tít. Tin nhắn đến.
Chương 7:
Hạ Vy: *Cô... cô nói linh tinh cái gì vậy?! Ai là vợ sắp cưới?! Mật khẩu két sắt là sao?!*
An Ninh: *Ồ, cô không biết thật à? Vậy ra cô cũng chỉ là 'qua đường' thôi sao? Tôi tưởng cô 'là của anh ấy' thật chứ. Tiếc cho cô Vy ghê. Mà này, đừng để lại khuyên tai dưới gầm giường nữa nhé. Dơ lắm.*
Nàng nhấn gửi. Sau đó, nàng tắt điện thoại, mỉm cười nhẹ nhàng. Nụ cười không còn chút hiền lành nào của An Ninh ngày xưa.
Cô biết, cuộc chiến này mới chỉ bắt đầu, và kẻ địch của cô đang dần lộ ra điểm yếu. Hạ Vy tức giận, non nớt, dễ dàng bị khiêu khích. Còn Minh Hoàng... hắn bắt đầu cảm thấy sợ hãi rồi.
5
An Ninh ngồi trước màn hình máy tính, ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím. Ánh mắt nàng tập trung cao độ, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Dựa vào những thông tin lượm lặt được (có thể từ chiếc điện thoại cũ hoặc sơ hở của hắn), nàng đã tìm cách truy cập vào một tài khoản lưu trữ đám mây cũ của Minh Hoàng. Tim nàng đập nhẹ, không phải vì hồi hộp mà vì sự lạnh lùng quyết đoán.
Và nàng đã tìm thấy. Những hình ảnh. Những đoạn chat. Minh Hoàng và Hạ Vy, cười nói, hẹn hò, du lịch. Những lời lẽ ngọt ngào, những kế hoạch cho tương lai... một tương lai không có An Ninh. Nàng cuộn chuột, nhìn những bằng chứng sống động về sự phản bội. Không có nước mắt. Chỉ có một cảm giác lạnh buốt dâng lên từ lồng ngực. "Vậy ra đây là cái gọi là 'cuộc họp gấp' của anh." Nàng nghĩ thầm, khóe môi khẽ nhếch lên. Nàng cẩn thận lưu lại tất cả.
Song song đó, An Ninh âm thầm xử lý khối tài sản nhỏ của riêng nàng. Số tiền tiết kiệm đứng tên nàng, một vài món trang sức mà nàng được tặng riêng. Nàng bán đi những thứ không cần thiết, rút hết tiền khỏi các tài khoản chung hoặc Minh Hoàng có thể kiểm soát. Nàng chuyển tất cả vào một tài khoản ngân hàng mới toanh, chỉ có nàng biết. Từng bước, nàng cắt đứt sợi dây ràng buộc về tài chính. Cảm giác chủ động, tự do, dù chỉ mới bắt đầu, cũng khiến nàng vững vàng hơn rất nhiều.
Một buổi chiều, khi An Ninh đang ngồi trong một quán cà phê yên tĩnh đọc sách, Hạ Vy xuất hiện. Nàng ta đi thẳng đến bàn An Ninh, trên người là bộ đồ hàng hiệu đắt tiền, vẻ mặt kênh kiệu.
- Chị An Ninh à, trùng hợp quá nhỉ?
Hạ Vy nói, giọng điệu mỉa mai.
An Ninh ngẩng đầu, ánh mắt bình thản nhìn Hạ Vy.
- Cô Vy. Không trùng hợp đâu. Rõ ràng là cô cố tình tìm đến.
Hạ Vy cứng mặt, nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười giả tạo.
- Chị nói gì lạ vậy? Em chỉ tình cờ đi ngang qua thôi mà. Nghe nói chị dạo này "lột xác" ghê lắm. Cũng phải thôi, sắp bị bỏ rồi còn gì.
Nàng ta cố tình hạ giọng ở những câu cuối, ánh mắt đắc thắng.
An Ninh gấp sách lại, đặt xuống bàn. Nàng dựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực, dáng vẻ thong dong đối lập hoàn toàn với sự nóng nảy ẩn giấu của Hạ Vy.
- Sắp bị bỏ? Cô tự tin thế à? Ai nói với cô vậy? Chắc là... anh Hoàng?
- Chứ còn ai nữa? Anh ấy nói chỉ coi chị là gánh nặng. Anh ấy yêu em. Chúng em sẽ kết hôn. Chị đừng mơ mộng nữa. Khôn hồn thì tự giác ký đơn đi, bớt làm khó nhau.
- À, anh ấy nói thế thật sao?
An Ninh gật gù, như thể đang nghe một câu chuyện rất thú vị. Nàng nhìn thẳng vào mắt Hạ Vy.
Chương 8:
- Vậy cô có biết anh ấy nói với bố mẹ và các đối tác rằng anh ấy vẫn yêu vợ cũ đến mức nào không? Cô có biết cái đêm tôi suýt c.h.ế.t trong bệnh viện thì anh ấy đang làm gì không? Anh ấy nói với cô là "cuộc họp gấp" đúng không? Hay là "đi công tác"?
- Cô... cô nói gì vậy? Anh ấy đang ở bên em! Chị đừng có đặt điều!
- Đặt điều?
An Ninh cười khẩy.
- Cô Vy à, cô trẻ thật. Nên cô nghĩ cái gì cũng có thể giành lấy bằng vài lời ngọt ngào và tấm thân xinh đẹp sao? Cô biết cái khuyên tai cô làm rơi dưới gầm giường trông bẩn thỉu thế nào không? À, mà chắc cô cũng chẳng để ý nhỉ. Cô chỉ để ý xem tiền vào túi cô bao nhiêu thôi.
Mặt Hạ Vy tái mét. Cái khuyên tai? Dưới gầm giường? Nàng ta chưa bao giờ nghĩ An Ninh sẽ tìm thấy nó.
- Cô... cô theo dõi tôi?
- Theo dõi làm gì cho mệt? Cô và anh Hoàng làm gì thì tự các người biết. Tôi chỉ tình cờ... thấy.
An Ninh nói, giọng vẫn bình thản đến đáng sợ.
- Mà này, cô nói cô sẽ kết hôn với anh ấy? Cô chắc không? Cô nghĩ một người đàn ông sẵn sàng bỏ mặc người vợ suýt c.h.ế.t để ở bên cô, thì sau này sẽ không bỏ mặc cô để ở bên người khác sao? Cô nghĩ anh ấy yêu cô vì cái gì? Tình yêu chân thật ư? Hay vì cô "biết nghe lời" hơn tôi lúc này?
- Câm mồm!
Hạ Vy tức giận, đập mạnh tay xuống bàn khiến mấy chiếc cốc rung lên.
- Chị ghen à? Ghen thì cũng vô ích thôi! Anh ấy đã chán chị rồi!
- Ghen? Tôi?
An Ninh bật cười, tiếng cười trong trẻo nhưng lạnh lẽo như băng.
- Cô Vy à, tôi không ghen. Tôi chỉ... thấy tội nghiệp cho cô thôi. Tội nghiệp vì cô nghĩ mình là người chiến thắng, trong khi chỉ là con cờ trong tay một người đàn ông. Tội nghiệp vì cô tưởng mình có được tình yêu, trong khi chỉ có được... những đồng tiền dơ bẩn và một vị trí không tên.
Nàng nhìn Hạ Vy, ánh mắt đầy sự khinh miệt rõ ràng.
- Cô muốn tôi ký đơn ly hôn à? Được thôi. Nhưng không phải theo cách cô muốn. Tôi sẽ lấy những gì vốn thuộc về tôi. Và tôi sẽ vạch trần tất cả. Cô và anh ta... sẽ không còn gì cả.
Hạ Vy đứng bật dậy, gương mặt đỏ bừng vì tức tối và sợ hãi.
- Cô... cô dám!
- Tôi dám chứ. Tôi đã suýt c.h.ế.t một lần rồi. Còn gì để sợ đâu? Cô về nói với anh Hoàng đi. Cuộc chơi này... chưa kết thúc đâu.
Hạ Vy bỏ đi trong tức tối, dáng vẻ không còn chút kiêu căng nào, chỉ còn sự bẽ bàng và giận dữ. Nàng ta thề sẽ không để yên cho An Ninh.
Minh Hoàng gọi điện cho An Ninh ngay sau đó, giọng hắn đầy vẻ bực bội xen lẫn lo sợ.
- Em nói gì với Hạ Vy vậy? Sao lại gặp mặt cô ấy?
- Tôi chỉ chào hỏi chút thôi mà. Cô ấy nói muốn kết hôn với anh.
- Cô ấy nói linh tinh! Em đừng nghe! Chúng ta... chúng ta nói chuyện tử tế đi An Ninh. Anh biết dạo này anh có lỗi, nhưng...
- Lỗi? Anh nghĩ anh chỉ có "lỗi" thôi sao Minh Hoàng?
An Ninh cắt ngang, giọng nàng vẫn bình thản.
- Anh lừa dối tôi. Anh bỏ mặc tôi giữa đêm khi tôi nguy kịch. Anh đưa nhân tình về nhà. Anh nghĩ dùng từ "lỗi" là đủ để che đậy tất cả sao?
- Anh... anh xin lỗi! Anh biết anh sai rồi! Chúng ta... chúng ta làm lại từ đầu đi em! Anh hứa sẽ bù đắp cho em!
Chương 9:
Hắn bắt đầu van vỉ, giọng đầy vẻ giả tạo.
- Bù đắp?
An Ninh cười.
- Anh nghĩ tôi cần anh bù đắp sao? Đêm đó, khi tôi nằm trên bàn mổ, anh đang làm gì vậy? Lúc đó, tôi nhận ra, thứ duy nhất tôi cần là chính bản thân mình. Còn anh...
Nàng dừng lại một chút, giọng nàng hạ xuống, lạnh lẽo.
- Anh không xứng đáng.
An Ninh cúp máy. Nàng không muốn nghe thêm lời giả dối nào nữa.
Chiều hôm đó, An Ninh hẹn gặp một luật sư nữ thành đạt, danh tiếng trong giới ly hôn và phân chia tài sản. Nàng ăn mặc đơn giản nhưng lịch sự, mang theo một chiếc USB. Nàng ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc.
- Chào luật sư. Tôi muốn nộp đơn ly hôn. Và tôi cần lấy lại những gì thuộc về tôi, cũng như... công bằng.
Nàng đưa chiếc USB cho luật sư.
- Đây là một số thứ tôi đã thu thập được. Tôi tin nó sẽ hữu ích.
Luật sư cắm USB vào máy tính, bắt đầu xem. Khi nhìn thấy nội dung bên trong, bà khẽ nhíu mày, rồi nhìn An Ninh với ánh mắt kinh ngạc.
- Những thứ này... cô thu thập ở đâu vậy?
- Bằng cách quan sát. Và một chút... may mắn.
An Ninh mỉm cười nhẹ, nụ cười mang theo chút bí ẩn và sắt đá.
Nàng cũng gặp lại Lan, cô bạn thân ngày xưa mà Minh Hoàng không ưa. Hai người ngồi trong quán cà phê, trò chuyện về cuộc sống. An Ninh không kể hết mọi chuyện, nhưng nàng chia sẻ sự mệt mỏi và quyết định thay đổi. Lan lắng nghe, ánh mắt đầy lo lắng và ủng hộ.
- Có chuyện gì cứ nói với tớ nhé An Ninh. Đừng chịu đựng một mình nữa.
- Cảm ơn cậu. Tớ sẽ không chịu đựng nữa.
An Ninh mỉm cười. Nàng cảm thấy ấm áp hơn khi biết mình không đơn độc.
Trên đường về nhà, An Ninh "vô tình" đi ngang qua nhà chị gái Minh Hoàng. Nàng thấy chị ấy đang dọn dẹp ngoài vườn. An Ninh dừng lại, mỉm cười chào.
- Chào chị. Chị khỏe không?
Chị gái Minh Hoàng niềm nở đáp lại. Trong lúc trò chuyện bâng quơ, An Ninh khẽ lắc lắc chiếc túi xách, để lộ ra một góc của cuốn sách có tựa đề "Luật Hôn Nhân và Gia Đình - Các Quyền Lợi Sau Ly Hôn".
- Dạo này em hay đọc sách này à?
Chị gái Minh Hoàng hỏi, ánh mắt thoáng sự tò mò.
- À, vâng. Đọc để biết thêm ấy mà chị. Kiến thức cũng hay. À mà... hôm nọ em thấy cái khuyên tai lạ lạ ở nhà. Không phải đồ của em. Chị có biết ai đến chơi nhà không ạ?
An Ninh hỏi một cách rất tự nhiên.
Chị gái Minh Hoàng ngạc nhiên. Khuyên tai lạ? Chị ấy lắc đầu.
- Chị không biết. Có ai đến nhà đâu nhỉ? Chắc em nhìn nhầm?
- Chắc vậy. Em hơi đãng trí. Thôi em về trước nhé chị. Chào chị.
An Ninh mỉm cười, vẫy tay chào rồi đi thẳng. Chị gái Minh Hoàng đứng đó, nhìn theo bóng nàng, trong đầu văng vẳng câu hỏi về chiếc khuyên tai lạ và cuốn sách về ly hôn. Một hạt mầm nghi ngờ đã được gieo xuống.
Hạ Vy bỏ đi trong tức tối, thề sẽ không để yên cho An Ninh. An Ninh nhìn theo, ánh mắt bình thản nhưng ẩn chứa lửa lạnh. Cô biết Hạ Vy sẽ sớm mắc sai lầm lớn hơn.
6
Chương 10:
An Ninh ngồi trong quán cà phê quen thuộc, nơi nàng từng hẹn hò với Minh Hoàng thời còn yêu đương. Bây giờ, nơi này chỉ gợi lên cảm giác trống rỗng và... một chút châm biếm. Nàng lướt điện thoại, đọc tin tức. Một bài báo nhỏ lọt vào mắt nàng: "Tin đồn ngoại tình gây xôn xao giới kinh doanh: Liệu có phải sự thật?". Nội dung không nêu đích danh, nhưng những manh mối mờ nhạt chỉ thẳng về Minh Hoàng. Tin tức bắt đầu lan truyền rồi.
An Ninh mỉm cười nhẹ, nhấp một ngụm trà. "Chim sẻ bắt đầu rỉ tai nhau rồi đấy, Minh Hoàng." Nàng nghĩ thầm. "Anh xem, danh tiếng mà anh cố gắng xây dựng... dễ vỡ thế đấy."
Đó chỉ là bước đi nhỏ. Chiếc USB An Ninh đưa cho luật sư không chỉ có hình ảnh, tin nhắn. Nó còn có những đoạn ghi âm, cả những thông tin nàng khai thác được từ Thư ký cũ của Minh Hoàng. Gã thư ký đã bị sa thải phũ phàng ấy, chỉ cần một chút khơi gợi về "sự bất công" và "đạo đức", gã đã không ngại ngần cung cấp kha khá chi tiết về những giao dịch mờ ám của Minh Hoàng và thái độ coi thường nhân viên của hắn. Những thứ đó, khi được "vô tình" lọt ra ngoài dưới dạng tin đồn, lại có sức công phá đáng kinh ngạc.
Tại nhà, không khí giữa Minh Hoàng và Hạ Vy căng như dây đàn.
- Anh xem đi! Tin đồn này! Ai tung ra?! Chắc chắn là con tiện nhân An Ninh!
- Anh biết rồi! Em la lối cái gì?! Anh đang tìm cách đây!
- Tìm cách gì?! Mọi chuyện sắp đổ bể rồi! Anh hứa hẹn với em đủ thứ, giờ thì sao?! Danh tiếng của anh bị bôi nhọ rồi!
- Em nghĩ chỉ danh tiếng thôi sao?! Nếu vụ này ầm ĩ lên, các đối tác sẽ nghĩ sao?! Cả mẹ anh nữa! Bà ấy mà biết...
- Anh chỉ lo cho bản thân thôi! Anh có nghĩ đến em không?! Nếu anh phá sản, em sẽ được gì?!
Hạ Vy gào lên, gương mặt xinh đẹp méo mó vì tức giận và sợ hãi. Minh Hoàng đập mạnh tay xuống bàn.
- Cô câm mồm đi! Ai bảo cô cứ chọc tức An Ninh?! Ai bảo cô gửi cái ảnh ngu ngốc kia?!
- Là anh ngoại tình! Là anh bỏ mặc vợ! Tại sao lại đổ hết lên đầu em?!
Cuộc cãi vã leo thang. Minh Hoàng và Hạ Vy bắt đầu đổ lỗi cho nhau, quên mất kẻ địch thực sự là An Ninh đang âm thầm quan sát.
An Ninh khẽ nhếch môi khi nghe lén cuộc gọi cãi vã của họ qua ứng dụng theo dõi. "Ồ, nội bộ lục đục rồi à?"
Nàng quyết định thêm dầu vào lửa. Nàng dùng một số điện thoại lạ, gửi cho Hạ Vy một đoạn ghi âm ngắn. Đó là đoạn Hạ Vy nói chuyện với bạn bè (mà An Ninh vô tình nghe được trước đây) về việc nàng ta chỉ đến với Minh Hoàng vì tiền và địa vị, coi An Ninh là "bà cô quê mùa" cần sớm dọn đi chỗ khác.
Hạ Vy nghe đoạn ghi âm, mặt trắng bệch. Giọng nói của nàng ta, những lời lẽ cay độc, sự thừa nhận trơ trẽn về lòng tham... bị ghi lại rõ mồn một. Ai? Ai đã ghi âm nó? Có phải An Ninh không?
Tít. Điện thoại báo có tin nhắn mới từ số lạ đó.
*Cô Vy à, đây chỉ là một phần nhỏ thôi. Cô muốn tôi gửi nó cho ai đây? Bạn bè của cô? Bố mẹ anh Hoàng? Hay là... tòa soạn báo mà cô vừa tố cáo tôi vu khống? Chọn đi.*
Chương 11:
Hạ Vy run rẩy. Nàng ta nhìn điện thoại như nhìn một con rắn độc. An Ninh. Chắc chắn là An Ninh! Nàng ta không ngờ người phụ nữ tưởng chừng yếu đuối ấy lại đáng sợ đến vậy! Nàng ta muốn gọi cho Minh Hoàng, nhưng lại do dự. Lỡ hắn biết nàng ta nói những lời đó về hắn thì sao?
An Ninh không đợi. Nàng âm thầm gửi đoạn ghi âm đó đến một tài khoản mạng xã hội giả, và gắn thẻ khéo léo những người bạn chung của nàng và Minh Hoàng, cùng vài nick chuyên đưa tin "hậu trường giới giàu có". Không cần chú thích gì nhiều. Đoạn ghi âm tự nó nói lên tất cả.
Chỉ vài giờ sau, đoạn ghi âm lan truyền chóng mặt trong một bộ phận cộng đồng mạng và bạn bè của Minh Hoàng. Sự tức giận, mỉa mai, và cả sự thương hại dành cho An Ninh bùng nổ.
"Trời ơi, nghe cô nhân tình kia nói đi! Đúng là loại đào mỏ!"
"Thế mà Minh Hoàng lại đi cặp với loại này, bỏ mặc vợ cũ sao?"
"Bà An Ninh xưa giờ hiền lành thế mà bị đối xử như vậy. Thật đáng thương!"
"Không ngờ Hạ Vy lại là người như thế. Trước giờ cứ tưởng ngây thơ..."
Gia đình Minh Hoàng, đặc biệt là mẹ hắn, vốn coi trọng danh dự và truyền thống, đã nổi trận lôi đình khi nghe được đoạn ghi âm này và tin đồn trên mạng.
- Thằng Hoàng! Mày giải thích chuyện này xem?! Cái giọng trong đoạn ghi âm kia là con nào?! Con bé Hạ Vy đó à?! Sao nó lại nói về con An Ninh như thế?! Mày đang làm cái trò gì vậy?!
Minh Hoàng bị gọi về nhà, đối mặt với cơn giận dữ của mẹ. Hắn cố gắng chối cãi, nhưng bằng chứng rõ ràng quá.
Trong lúc đó, An Ninh nhận được một cuộc gọi từ một số lạ.
- Xin chào, cô An Ninh phải không ạ? Tôi là Bình, từng là trợ lý của anh Minh Hoàng.
An Ninh ngạc nhiên. Gã thư ký cũ.
- Vâng, tôi đây. Có chuyện gì không anh?
- Tôi... tôi nghe chuyện của cô và anh Hoàng. Tôi biết tôi không nên xen vào, nhưng... tôi thấy cô đang rất khó khăn, và... tôi biết một vài điều về những việc làm của anh Hoàng và cô Hạ Vy. Những giao dịch tài chính... một vài tài khoản bí mật... Có lẽ cô cần nó. Anh ta đã đối xử rất tệ với tôi, và tôi không muốn thấy người tốt như cô phải chịu thiệt thòi.
An Ninh siết chặt điện thoại. Sự giúp đỡ bất ngờ. Quả nhiên, không phải ai cũng xấu xa như Minh Hoàng và Hạ Vy.
- Cảm ơn anh. Rất nhiều. Tôi rất cần những thông tin này.
Chiều hôm đó, Minh Hoàng về nhà, vẻ mặt tối sầm, đầy giận dữ. Hắn đi thẳng vào phòng An Ninh, đóng sầm cửa lại.
- Cô làm trò gì vậy?! Cái đoạn ghi âm c.h.ế.t tiệt đó ở đâu ra?! Cô muốn hủy hoại tôi sao?!
Hắn gằn giọng, ánh mắt tóe lửa.
An Ninh vẫn bình thản ngồi trên ghế sofa, đọc sách. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng lạnh lùng đến đáng sợ.
- Hủy hoại anh? Anh tự hủy hoại mình đấy chứ, Minh Hoàng. Tôi chỉ... giúp mọi người thấy rõ hơn thôi.
- Cô nói linh tinh cái gì?! Cô tưởng làm vậy là hay lắm sao?! Cô muốn gì?! Tiền à? Tôi cho cô tiền! Ký đơn đi!
- Tiền? Anh nghĩ tôi thiếu tiền sao? Tôi muốn thứ khác cơ.
An Ninh khép cuốn sách lại, đặt nó nhẹ nhàng xuống bàn. Nàng đứng dậy, bước lại gần Minh Hoàng. Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, khoảng cách rất gần, đủ để nàng thấy sự hoảng loạn ẩn giấu trong đôi mắt từng khiến nàng si mê.
Chương 12:
- Anh còn nhớ cái đêm tôi vào viện không? Tôi đã suýt c.h.ế.t đấy anh biết không? Lúc đó, anh đang ở đâu? Anh nói "bận họp"? "Đi công tác"?
Giọng nàng nhỏ nhẹ, nhưng sắc lạnh như một lưỡi d.a.o băng.
- Tôi nghe thấy hết. Tiếng cười của anh và cô ta. Mùi nước hoa của cô ta trong căn phòng của tôi. Những lời ngọt ngào anh nói với cô ta. Ngay cái đêm tôi đối mặt với tử thần.
Minh Hoàng lùi lại một bước, mặt tái nhợt. Hắn không thể tin được. Nàng nghe thấy? Làm sao có thể?
- Cô... cô đặt điều!
- Đặt điều? Hay là anh sợ sự thật? Anh nói tôi yếu ớt, tự lo được. Đúng. Tôi yếu ớt, nhưng tôi đã tự lo được để sống sót. Còn anh... Mạnh mẽ thế mà giờ lại run rẩy vậy sao?
An Ninh nhếch môi, một nụ cười khinh bỉ hiện rõ.
- Anh muốn gì?
Hắn lặp lại, giọng đã yếu đi.
- Tôi muốn những gì vốn dĩ thuộc về tôi.
An Ninh tiến thêm một bước, nhìn hắn từ trên cao (nàng đi giày cao gót).
- Và... hơn thế nữa.
Nàng nói, giọng nàng mang theo một lời hứa lạnh lẽo khiến Minh Hoàng rùng mình.
Minh Hoàng siết chặt tay, nhìn An Ninh bằng ánh mắt thù địch.
- Cô muốn gì?
Hắn gằn giọng. An Ninh chỉ cười lạnh lùng.
- Tôi muốn những gì vốn dĩ thuộc về tôi, và hơn thế nữa.
7
Minh Hoàng nổi điên. Tin đồn lan ra. Đoạn ghi âm Hạ Vy nói xấu bị phát tán. Mẹ hắn gọi điện mắng xối xả. "Mày xem mày lấy loại người gì?!" Bà gào lên qua điện thoại. "Giờ thì hay rồi! Danh dự dòng họ bị mày làm cho bẩn hết!"
Áp lực từ gia đình và đối tác khiến Minh Hoàng như ngồi trên đống lửa. Hắn không thể tin được An Ninh, người vợ hiền lành nhu nhược ngày nào, lại dám làm thế. Hắn phải dập tắt nàng. Ngay lập tức.
Tài khoản ngân hàng chung của An Ninh bị phong tỏa. Thẻ tín dụng phụ bị cắt. Hắn nghĩ, không có tiền, nàng sẽ không làm được gì. Nàng sẽ phải cầu xin hắn.
- Minh Hoàng, anh làm cái gì vậy?!
An Ninh nhận được thông báo từ ngân hàng, gọi thẳng cho hắn. Giọng nàng không hề hoảng hốt, chỉ có sự lạnh lùng xen lẫn tức giận.
- Cô biết cô đã gây ra chuyện gì không?! Đây là hậu quả! Cô muốn đấu với tôi à?! Tôi sẽ cho cô thấy tay trắng là như thế nào!
Hắn gầm lên qua điện thoại.
- Tay trắng à? Anh nghĩ tôi sợ sao? Tôi đã tự mình sống được bao năm rồi. Anh nghĩ mấy đồng tiền đó làm khó được tôi?
An Ninh đáp trả, giọng nàng mang đầy vẻ khinh miệt. Nàng đã rút hết số tiền quan trọng từ trước. Số còn lại trong tài khoản chung không nhiều nhặn gì. Hắn nghĩ chỉ cần vậy là đủ sao?
Cùng lúc đó, Hạ Vy không chịu ngồi yên. Nàng ta điên cuồng tung tin đồn về An Ninh trên mạng xã hội, trên các hội nhóm bạn bè chung. Nào là An Ninh là người vợ keo kiệt, cay nghiệt, không biết chăm sóc chồng, chỉ giỏi ghen tuông và dựng chuyện. Nàng ta cố gắng xây dựng hình ảnh mình là người bị hại, bị "bà vợ cũ" điên cuồng tấn công.
- Nhìn đi! Con hồ ly tinh đó lại sủa nữa rồi!
Lan, cô bạn thân của An Ninh, gọi điện báo. Lan tức muốn nổ phổi khi đọc những lời Hạ Vy viết.
- Kệ cô ta đi. Càng sủa càng bộc lộ bản chất.
An Ninh bình thản đáp. Nàng không trực tiếp phản bác. Nàng chỉ đăng một status ngắn lên trang cá nhân (chỉ giới hạn bạn bè chung).
Chương 13:
*Hoa sen dù mọc trong bùn lầy vẫn giữ được hương thơm. Còn loại cỏ dại, dù được đặt trong bình pha lê thì vẫn chỉ là cỏ dại. Bản chất không thể che đậy bằng vẻ ngoài hào nhoáng.*
Status không nhắc tên ai, nhưng ai đọc cũng hiểu nàng đang ám chỉ ai. Những người bạn chung của An Ninh và Minh Hoàng ngày càng thấy rõ bộ mặt thật của Hạ Vy. Những người từng thương hại Hạ Vy giờ lại thấy ghê tởm sự giả tạo của nàng ta.
Áp lực từ nhiều phía đổ dồn lên Minh Hoàng. Hắn biết tin đồn và đoạn ghi âm về Hạ Vy đang làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến các giao dịch làm ăn. Vài đối tác bắt đầu tỏ ra lạnh nhạt. Hắn cần giải quyết nhanh.
Minh Hoàng trở về nhà, đi thẳng vào phòng An Ninh, vẻ mặt căng thẳng tột độ.
- Cô muốn gì?! Cô làm vậy để được gì?!
- Tôi đã nói rồi. Tôi muốn những gì thuộc về tôi. Và công bằng.
An Ninh ngẩng đầu, ánh mắt nàng sắc như dao.
- Công bằng? Cô dựa vào cái gì để đòi công bằng?! Cô tưởng mấy cái tin nhắn, ghi âm lén lút đó có tác dụng sao?! Tôi là chồng cô! Tôi có quyền làm mọi thứ!
Hắn nói, giọng đầy vẻ khinh miệt và đe dọa.
- Anh quên anh là ai rồi sao, Minh Hoàng? Anh là người đã bỏ mặc vợ mình suýt c.h.ế.t để đi hú hí với nhân tình đấy. Anh nghĩ tòa án sẽ đứng về phía một người đàn ông như anh sao? Với những bằng chứng mà tôi có?
- Bằng chứng gì?! Cô đặt điều! Tôi sẽ kiện cô tội vu khống! Cô sẽ mất hết! Mất hết! Giống như cái đêm cô suýt mất mạng vậy! Không ai cứu cô đâu!
Hắn tiến lại gần, dường như muốn dùng sự áp đảo về thể chất để dọa nàng.
An Ninh vẫn ngồi yên, không lùi bước. Nàng nhìn hắn, khóe môi nhếch lên.
- Anh dọa tôi à? Anh nghĩ tôi còn sợ anh sao? Cái đêm đó, tôi đã thấy rõ bản chất của anh rồi. Một kẻ hèn nhát, ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân. Anh nghĩ tôi sẽ quỳ xuống cầu xin anh sao? Anh mơ đi!
Nàng đứng dậy, đối diện với hắn.
- Tôi không cần anh cứu. Tôi tự cứu lấy mình. Và tôi sẽ tự tay đòi lại những gì anh đã cướp đi. Không thiếu một xu, không thiếu một chút danh dự nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dem-dinh-menh/full.html.]
- Cô...
Minh Hoàng cứng họng. Hắn chưa bao giờ thấy An Ninh như vậy. Nàng không còn run sợ hay khóc lóc. Nàng là một con người hoàn toàn khác.
- Anh không tin những gì tôi có sao?
An Ninh nói, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng khiến hắn rùng mình.
- Anh có muốn xem lại không? Cái đêm anh đưa cô ta về nhà, các người đã nói những gì trong phòng khách? Hay những giao dịch tài chính mờ ám của anh và cô ta? Hay là cái cách cô ta nói về anh và cả gia đình anh sau lưng anh? Tôi có tất cả.
Minh Hoàng tái mét mặt. Hắn không biết nàng lấy những thứ đó từ đâu. Hắn đã rất cẩn thận rồi mà!
- Cô im đi! Cô chỉ giỏi nói hươu nói vượn!
- Nói hươu nói vượn?
An Ninh cười lạnh.
- Anh có muốn tôi gửi mấy thứ này cho mẹ anh xem không? Hay cho hội đồng quản trị công ty anh? Anh nghĩ ai sẽ tin anh? Một người đàn ông bỏ mặc vợ cấp cứu để ân ái với nhân tình, hay một người vợ bị phản bội suýt chết?
Hắn lùi lại, ánh mắt đầy sự hoảng loạn. Nàng không còn chỉ là đe dọa suông nữa. Nàng có bằng chứng. Và nàng dám dùng nó.
- Cô... cô không dám đâu!
Chương 14:
- Anh nghĩ vậy sao? Anh đánh giá thấp tôi quá rồi đấy. Giống như cái đêm anh nghĩ tôi sẽ c.h.ế.t vậy.
An Ninh nói, giọng nàng đầy vẻ thách thức.
Sau cuộc đối đầu căng thẳng đó, An Ninh gặp luật sư. Bà luật sư nhìn nàng đầy nể phục.
- Cô An Ninh, với những bằng chứng cô cung cấp, chúng ta hoàn toàn có lợi thế. Đặc biệt là đoạn ghi âm cuộc nói chuyện đêm cô cấp cứu và những giao dịch tài chính mờ ám này. Nó chứng minh rõ ràng sự vô tâm và hành vi tẩu tán tài sản (nếu có).
- Tôi muốn nhanh chóng nộp đơn ly hôn. Và tôi muốn lấy lại mọi thứ thuộc về tôi. Không nhân nhượng.
- Được. Chúng ta sẽ làm việc đó.
An Ninh bàn bạc chi tiết kế hoạch với luật sư, chuẩn bị hồ sơ. Mỗi lần ký một văn bản, nàng lại cảm thấy một phần gánh nặng được trút bỏ. Con đường này không dễ dàng, nhưng nàng sẽ đi đến cùng.
Để chuẩn bị cho cuộc sống mới, An Ninh cũng tích cực tìm kiếm cơ hội việc làm. Với kiến thức và kỹ năng mới học được, nàng tự tin nộp hồ sơ vào vài công ty. Nàng cần một nền tảng tài chính vững chắc của riêng mình.
An Ninh gửi đơn ly hôn đến tòa án. Cuộc chiến pháp lý và công khai chính thức bắt đầu.
8
Không khí trong phòng họp của văn phòng luật sư căng như dây đàn. An Ninh ngồi đối diện với Minh Hoàng và luật sư của hắn, thái độ nàng điềm tĩnh đến lạ thường. Luật sư của An Ninh, bà Mai, một phụ nữ trung niên sắc sảo, mở đầu cuộc nói chuyện.
- Chào ông Minh Hoàng và luật sư của ông. Chúng ta ở đây để tiến hành phiên hòa giải đầu tiên về đơn ly hôn của cô An Ninh. Yêu cầu của thân chủ tôi rất rõ ràng, dựa trên bộ hồ sơ chứng cứ đã gửi.
Minh Hoàng nhếch môi, ánh mắt đầy vẻ khinh thường nhìn An Ninh.
- Chứng cứ à? Mấy cái thứ vớ vẩn cô ta thu thập được sao? Luật sư Trần, ông xem đi. Toàn là vu khống, đặt điều!
Luật sư Trần, người của Minh Hoàng, hắng giọng.
- Đúng vậy thưa bà Mai. Hồ sơ của cô An Ninh mang nặng tính suy diễn và cảm tính, không có giá trị pháp lý. Thân chủ chúng tôi khẳng định không có hành vi ngoại tình hay tẩu tán tài sản nào. Những gì cô An Ninh đưa ra đều là ngụy tạo nhằm mục đích bôi nhọ danh dự và chiếm đoạt tài sản của ông Minh Hoàng. Chúng tôi sẽ kiện ngược lại cô ấy vì tội vu khống và gây tổn hại danh dự.
An Ninh nghe những lời đó, vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản. Nàng nhìn Minh Hoàng, thấy rõ sự trắng trợn và giả tạo trong ánh mắt hắn.
- Vu khống?
An Ninh khẽ lên tiếng, giọng nàng đều đều.
- Anh nghĩ tôi rảnh rỗi đến mức dựng chuyện để bôi nhọ anh sao, Minh Hoàng? Tôi bôi nhọ anh thì tôi được gì? Tiền à? Hay danh tiếng? À phải rồi, danh tiếng. Chắc anh lo mất danh tiếng lắm nhỉ? Cái danh tiếng của một người đàn ông bỏ mặc vợ đang thập tử nhất sinh ở nhà để đi vui vẻ với nhân tình?
Minh Hoàng siết c.h.ặ.t t.a.y dưới gầm bàn, mặt đỏ bừng.
- Cô câm mồm đi!
Bà Mai mỉm cười.
- Thưa ông Trần, những bằng chứng chúng tôi có không chỉ là suy diễn. Đây là ghi âm cuộc gọi vào đêm ngày... khi cô An Ninh nhập viện.
Bà Mai bật một đoạn ghi âm ngắn. Giọng Minh Hoàng vang lên, hơi ngái ngủ.
*- Đau à? Lại đau bụng gì nữa? Anh đang có cuộc họp gấp, không về được đâu.*
Chương 15:
*- Thôi nào, em đừng làm quá lên thế. Lúc nào em chả thế. Cố chịu một chút đi, hoặc tự gọi taxi đi.*
Luật sư Trần cau mày. Đoạn ghi âm này đúng là... bất lợi.
- Đoạn ghi âm này không nói lên điều gì cả! Ông Minh Hoàng có quyền bận việc!
- Bận việc đến mức không nghe điện thoại bệnh viện gọi?
Bà Mai đáp trả sắc bén.
- Và đây là một số đoạn chat của ông Minh Hoàng với một người tên Hạ Vy trong cùng đêm đó, kèm theo hình ảnh.
Bà đưa ra bản in các đoạn chat và hình ảnh. Mặt Minh Hoàng trắng bệch. Hắn đã xóa hết rồi mà? Làm sao nàng có được?!
- Cái này... cái này là photoshop! Ngụy tạo!
Hắn gào lên.
An Ninh nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng.
- Anh nghĩ công nghệ tiên tiến đến mức làm giả được cả ngày giờ, nội dung và hình ảnh chân thực như vậy sao? Hay anh nghĩ tôi đủ khả năng để thuê chuyên gia làm điều đó? Minh Hoàng, anh đánh giá thấp tôi, và anh đánh giá thấp cả những gì anh đã làm đấy.
Luật sư Trần cố gắng chống đỡ.
- Những bằng chứng này... chỉ chứng minh một mối quan hệ ngoài luồng, không đủ để cấu thành tội danh hay tẩu tán tài sản.
Bà Mai tiếp lời.
- Vậy chúng ta nói chuyện tẩu tán tài sản. Sao kê tài khoản của ông Minh Hoàng cho thấy một khoản tiền lớn được chuyển vào tài khoản của cô Hạ Vy vào đêm đó, và nhiều lần sau đó nữa. Liệu đây có phải là "tiền công tác phí" của cô Hạ Vy? Hay là "quà tặng" cho mối quan hệ trong sáng?
Minh Hoàng cắn chặt răng. Hắn đã chuyển tiền cho Hạ Vy để nàng ta giữ im lặng và chi tiêu. Hắn không ngờ An Ninh lại truy ra được cả sao kê ngân hàng.
Cùng lúc đó, An Ninh nhận được tin nhắn từ Lan. "Hạ Vy đang cố gắng mua chuộc thằng Bình (gã thư ký cũ)! Nó nhắn tin kể tớ nghe, hỏi có nên nhận không."
An Ninh mỉm cười khẩy. Tham lam và non nớt. Nàng ta nghĩ tiền có thể giải quyết mọi thứ sao?
Nàng nhắn lại cho Lan. "Bảo Bình cứ giả vờ nhận. Nhưng dặn cậu ấy ghi âm lại toàn bộ cuộc nói chuyện, cả tin nhắn nữa. Nhận tiền xong thì cứ giữ đó, đừng dùng vội. Cứ chờ tớ."
Lan: "Ok cậu. Bình bảo nó cũng tức thằng Hoàng vụ sa thải rồi, chỉ muốn giúp cậu thôi."
An Ninh cảm thấy ấm áp. Vẫn còn những người tốt.
Tại buổi hòa giải, An Ninh giữ thái độ bình tĩnh, chỉ nói những lời cần thiết, sắc sảo, dựa trên bằng chứng. Minh Hoàng và luật sư của hắn càng cố gắng biện hộ, càng lộ ra sơ hở.
- Cô An Ninh nói rằng ông Minh Hoàng đã không nghe điện thoại cấp cứu của cô ấy đêm đó? Vậy tại sao ông lại không về ngay khi biết vợ nguy kịch?
Luật sư Trần chất vấn.
Minh Hoàng lúng túng. Hắn không thể nói đang bận ân ái.
- Tôi... tôi đang ở một nơi không có sóng. Điện thoại hết pin.
An Ninh nhìn hắn.
- Không có sóng? Ngay trong thành phố này sao, Minh Hoàng? Hay là... anh tắt chuông? Giống như anh nói với tôi ấy?
Nàng quay sang luật sư Trần.
- Thưa luật sư, điện thoại của anh Minh Hoàng đêm đó có đầy đủ lịch sử cuộc gọi và tin nhắn. Pin vẫn còn đủ để hoạt động. Hoàn toàn không có chuyện hết pin hay không có sóng. Anh ấy chỉ đơn giản là... không muốn nghe máy.
Luật sư Trần cứng họng.
Phiên hòa giải kết thúc trong căng thẳng. Minh Hoàng và Hạ Vy đều bốc hỏa sau đó.
Chương 16:
- Anh làm ăn cái kiểu gì vậy?! Sao cô ta có hết bằng chứng của anh?! Cả vụ chuyển tiền nữa?!
- Cô mới là người làm hỏng việc! Cái đoạn ghi âm của cô! Ai bảo cô nói những lời đó?! Ai bảo cô đi chọc tức con An Ninh?!
- Là anh! Là anh lừa dối! Là anh bỏ mặc vợ!
Cuộc cãi vã giữa hai người họ không hồi kết, mỗi lần lại làm lộ ra thêm những thông tin bất lợi.
An Ninh nhận được cuộc gọi từ chị gái Minh Hoàng.
- An Ninh à, chị nghe mấy chuyện này... Chị không ngờ thằng Hoàng lại làm thế. Cả con bé Hạ Vy kia nữa... Chị biết em đã phải chịu đựng nhiều rồi. Nếu em cần gì, cứ nói với chị nhé. Chị... không đứng về phía thằng Hoàng vụ này được. Nó sai quá rồi.
An Ninh cảm thấy nhẹ nhõm. Ít nhất, trong gia đình hắn, vẫn có người phân biệt được đúng sai.
An Ninh không dừng lại ở bằng chứng tài chính và ngoại tình. Nàng nhớ lại đoạn ghi âm Hạ Vy thừa nhận mục đích đến với Minh Hoàng là vì tiền. Nàng đã giữ nó.
Nàng gửi đoạn ghi âm đó cho cả Minh Hoàng và Hạ Vy. Không kèm lời nào.
Minh Hoàng nghe xong, nhìn Hạ Vy với ánh mắt khác hẳn. Sự nghi ngờ dấy lên. "Vậy ra... cô ta chỉ lợi dụng mình?"
Hạ Vy nghe xong, run sợ. Nàng ta biết, nếu Minh Hoàng thực sự tin vào đoạn ghi âm này, vị trí của nàng ta sẽ lung lay.
An Ninh không lãng phí thời gian. Nàng đi phỏng vấn và ký hợp đồng làm việc cho một công ty nước ngoài với mức lương hấp dẫn. Nàng cũng bắt đầu triển khai ý tưởng kinh doanh nhỏ mà nàng ấp ủ. Từng bước, nàng xây dựng lại sự nghiệp, cuộc sống của riêng mình. Nàng đã chứng minh, không có Minh Hoàng, nàng vẫn đứng vững, thậm chí còn tốt hơn.
Tại buổi gặp mặt tiếp theo (hoặc trước phiên tòa), An Ninh nhìn thẳng vào mắt Minh Hoàng, giọng nàng chậm rãi, chắc chắn.
- Anh nghĩ anh có thể che đậy mãi sao? Anh nghĩ những lời nói dối của anh có thể lừa được tất cả mọi người? Trò chơi này, tôi sẽ là người kết thúc.
Minh Hoàng nhìn nàng, trong mắt hắn không còn sự khinh thường, chỉ còn lại sự lo sợ tột độ. Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
9
Tin đồn như cháy lan trên mạng xã hội và trong giới kinh doanh. Ban đầu chỉ là những lời bóng gió, nhưng đoạn ghi âm giọng Hạ Vy lan ra như một quả bom.
Điện thoại của Minh Hoàng không ngừng đổ chuông. Không phải cuộc gọi công việc, mà là từ đối tác, bạn bè, và quan trọng nhất, gia đình.
- Thằng Hoàng! Mày đang làm cái trò gì vậy?! Cái con bé đó là ai?! Sao nó lại nói những lời hỗn hào về An Ninh thế hả?! Mày có biết tai tiếng đến mức nào không?!
Giọng mẹ Minh Hoàng gầm lên qua điện thoại, đầy sự phẫn nộ và thất vọng. Bà vốn không ưa Hạ Vy, giờ lại càng tức tối.
- Mẹ ơi, không phải như mẹ nghĩ đâu ạ! Cái đoạn ghi âm đó là giả! Là An Ninh dựng chuyện!
- Giả cái gì?! Giọng nó rành rành ra đấy! Mày còn che đậy cho nó à?! Con An Ninh hiền lành thế, mày đối xử với nó như vậy là đê tiện! Tao không ngờ mày lại ra nông nỗi này! Vụ ly hôn thế nào rồi?! Giải quyết cho nhanh đi! Tao không muốn cái scandal này làm ảnh hưởng đến cả gia đình!
Bà cúp máy. Minh Hoàng ném điện thoại vào tường, vỡ tan tành.
- Chết tiệt!
Hắn quay sang Hạ Vy, người đang ngồi run rẩy trên ghế sofa.
Chương 17:
- Tất cả là tại cô! Tại cô mà mọi chuyện ra nông nỗi này! Cái miệng hại cái thân! Ai bảo cô đi nói linh tinh?!
- Tại em sao?! Là tại anh thì có! Nếu anh không ngoại tình! Nếu anh không bỏ mặc cô ta! Nếu anh không hứa hẹn với em đủ thứ rồi lại không làm được cái gì ra hồn!
Hạ Vy cũng gào lên, nước mắt dàn dụa.
- Cô câm mồm đi! Cô chỉ giỏi đổ lỗi! Giờ thì hay rồi! Công ty sắp gặp rắc rối rồi đây! Đối tác họ gọi điện chất vấn anh liên tục! Cả mẹ anh nữa!
- Em không muốn như thế này! Em chỉ muốn được ở bên anh! Em muốn có một cuộc sống tốt hơn!
- Tốt hơn? Cô nghĩ cô có được cuộc sống tốt hơn bằng cách giẫm đạp lên người khác sao?! Cô nghe lại lời cô nói đi! "Bà cô quê mùa", "đào mỏ"... Đó là bộ mặt thật của cô đấy!
Minh Hoàng nói, ánh mắt hắn nhìn Hạ Vy giờ đây không còn chút yêu thương nào, chỉ còn sự tức giận và khinh bỉ.
- Anh... anh nghe rồi sao...? Anh hiểu lầm rồi! Em... em chỉ nói thế lúc giận dỗi bạn bè thôi mà! Anh phải tin em chứ!
Hạ Vy run rẩy, cố gắng nắm lấy tay hắn.
- Tin cô? Sau tất cả những gì cô làm? Cô và con An Ninh, hai người các người... đều đáng sợ!
Minh Hoàng gạt tay nàng ta ra, điên cuồng đá đổ chiếc bàn gần đó. Hạ Vy co rúm lại vì sợ.
Trong lúc hỗn loạn đó, Hạ Vy nhận được một tin nhắn từ một số lạ. Một bức ảnh chụp An Ninh đang bước ra từ một tòa nhà văn phòng sang trọng. Kèm theo là một câu ngắn: *Cô ta đang làm việc. Cô ta có tiền riêng. Cô ta không cần anh. Cô ta đang chuẩn bị cho cô một món quà khác.*
Hạ Vy nhìn bức ảnh, cơn hoảng loạn dâng lên tột độ. An Ninh đang đi làm? Không phải là kẻ chỉ biết bám váy chồng như nàng ta nghĩ sao? Nàng ta thấy căm ghét An Ninh hơn bao giờ hết.
Vài ngày sau, An Ninh đang đi dạo trong một trung tâm thương mại thì chạm mặt Hạ Vy. Hạ Vy đi cùng một người bạn, cả hai đều nhìn An Ninh với ánh mắt khó chịu và đầy vẻ xem thường (có lẽ sau khi bị An Ninh "vả mặt" trên mạng).
- Nhìn kìa, bà cô quê mùa cũng biết đi shopping cơ đấy. Tưởng hết tiền rồi chứ.
Hạ Vy nói đủ lớn để An Ninh nghe thấy, giọng điệu đầy tính khiêu khích.
An Ninh dừng lại, bình thản quay đầu. Nàng nhìn Hạ Vy, khẽ nhếch môi.
- Chà, "cô ba trơ trẽn" cũng rảnh rỗi đi chơi à? Tưởng đang bận dọn đồ ra khỏi nhà người khác chứ?
Nàng đáp trả, giọng nói nhẹ như lông hồng nhưng mang đầy tính sát thương.
Mặt Hạ Vy đỏ bừng. Nàng ta chưa bao giờ bị gọi bằng cái tên cay độc đó. Cơn giận bùng lên, lý trí hoàn toàn sụp đổ.
- Mày! Mày dám!
Hạ Vy lao về phía An Ninh, giơ tay định tát.
Nhưng phản xạ của An Ninh nhanh hơn. Nàng nghiêng người né tránh dễ dàng, đồng thời giơ điện thoại lên.
- Cô muốn đánh người sao? Hay lắm. Camera trung tâm thương mại này nhiều lắm đấy. Để tôi ghi lại cho rõ.
An Ninh nói, bật chế độ quay phim.
Hạ Vy sững lại. Nàng ta chỉ muốn dằn mặt, không ngờ An Ninh lại phản ứng như vậy. Nhưng cơn tức giận và sĩ diện không cho phép nàng ta dừng lại. Nàng ta tiếp tục lao vào An Ninh, giằng co, cố gắng cướp điện thoại.
- Trả đây! Mày muốn gì?!
Chương 18:
An Ninh giữ chặt điện thoại, khéo léo né tránh những đòn đánh và cào cấu loạn xạ của Hạ Vy. Nàng ta trông như một con thú hoang bị dồn vào đường cùng.
- Tôi muốn gì à? Tôi muốn cho mọi người thấy bộ mặt thật của cô đấy, Hạ Vy. Không chỉ là lời nói, mà là hành động. Hung hăng, thô bạo, không biết kiểm soát. Giống hệt những gì cô nói và làm sau lưng người khác vậy.
An Ninh nói, giọng nàng vẫn bình tĩnh đến đáng sợ, hoàn toàn khác với sự điên loạn của Hạ Vy. Người bạn đi cùng Hạ Vy đứng nhìn, mặt tái mét, không dám xông vào. Vài người đi đường bắt đầu chú ý.
Tiếng bảo vệ vang lên.
- Có chuyện gì vậy ạ? Xin đừng gây gổ ở đây!
Hạ Vy giật mình, buông tay ra. Gương mặt nàng ta đỏ tía tai, tóc tai rũ rượi. Nàng ta nhìn An Ninh với ánh mắt đầy hận thù và sợ hãi.
An Ninh tắt quay phim. Điện thoại đã ghi lại toàn bộ màn "biểu diễn" của Hạ Vy.
- Cảm ơn cô đã hợp tác, Hạ Vy. Đoạn phim này sẽ rất hữu ích.
An Ninh nói, nụ cười lạnh lùng trên môi khiến Hạ Vy rùng mình. Nàng ta không nói gì nữa, vội vàng kéo bạn bỏ chạy, để lại ánh mắt tò mò và khinh rẻ của những người xung quanh.
Sau vụ việc, An Ninh gửi đoạn video cho luật sư Mai.
- Thêm một bằng chứng nữa, luật sư. Lần này là về tính cách và hành vi của cô ta.
Luật sư Mai xem xong video, gật gù.
- Rất tốt, cô An Ninh. Càng nhiều bằng chứng về sự bất lợi của đối phương, chúng ta càng có lợi thế trước tòa và trước công luận.
An Ninh cũng bắt đầu gặp gỡ những người có ảnh hưởng. Nàng không nói xấu Minh Hoàng hay Hạ Vy một cách trực diện, chỉ khéo léo kể lại câu chuyện của mình: sự hy sinh cho gia đình, cú sốc suýt chết, và sự thật được phơi bày sau đó. Nàng nói về việc nàng đang cố gắng làm lại cuộc đời như thế nào, bằng chính sức mình. Với vẻ ngoài thanh lịch, khí chất điềm tĩnh và câu chuyện đầy bi kịch xen lẫn nghị lực, nàng dễ dàng giành được sự đồng cảm và ủng hộ.
- Cô An Ninh, tôi rất ngưỡng mộ nghị lực của cô. Nếu cần bất kỳ sự giúp đỡ nào trong giới truyền thông, cứ nói với tôi. Chúng tôi sẽ đứng về phía sự thật và công lý.
Một nhà báo quen biết với bạn của nàng nói.
An Ninh mỉm cười. Mạng lưới quan hệ đang dần được củng cố.
Minh Hoàng và Hạ Vy không biết An Ninh đang làm gì sau lưng họ. Họ vẫn còn bận đối phó với những rắc rối hiện tại do tin đồn và đoạn ghi âm cũ gây ra. Công việc của Minh Hoàng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Các đối tác lớn bắt đầu rút vốn. Hạ Vy cũng bị một vài nơi hủy hợp đồng quảng cáo. Họ càng lúc càng tuyệt vọng.
An Ninh ngồi trong văn phòng luật sư, cùng bà Mai kiểm tra lại toàn bộ hồ sơ. Hình ảnh, tin nhắn, ghi âm, sao kê tài chính, lời khai nhân chứng (ẩn danh), và giờ là cả đoạn video Hạ Vy hành hung. Tất cả đều được sắp xếp gọn gàng, logic, chỉ thẳng vào sự giả dối, vô tâm, và toan tính của Minh Hoàng và Hạ Vy.
Hồ sơ đã hoàn chỉnh. Sẵn sàng cho phiên tòa. Sẵn sàng cho... màn kịch cuối cùng.
An Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt kiên định. Cuộc chiến sắp đến hồi kết. Nàng đã sẵn sàng.
Chương 19:
Một đoạn ghi âm ngắn bị rò rò lên mạng, giọng nói của Hạ Vy đang nói xấu An Ninh và thừa nhận chỉ muốn tiền từ Minh Hoàng. Hạ Vy tái mét mặt, biết mình đã bị gài bẫy.
(Lưu ý: Đoạn ghi âm này đã được sử dụng làm ending hook ở 9 trong dàn ý AI2 ban đầu, nhưng diễn biến 9 theo dàn ý chi tiết lại khác. Dựa trên diễn biến mới ở 9 (Hạ Vy gây gổ và bị quay video), tôi sẽ thay đổi ending hook để nó phù hợp và vẫn tạo sự chờ đợi cho 10 - Cao trào cuối cùng.)
(Ending Hook mới sẽ là: An Ninh lặng lẽ đăng tải đoạn video Hạ Vy gây gổ lên mạng xã hội với một dòng chú thích ngắn gọn, lạnh lẽo.)
An Ninh lặng lẽ đăng tải đoạn video Hạ Vy gây gổ lên trang cá nhân, kèm theo một dòng chú thích ngắn gọn: *Bản chất.* Chỉ hai từ thôi.
Hạ Vy đang ngồi nhà, lướt điện thoại. Nàng ta nhìn thấy bài đăng của An Ninh. Mở video lên xem. Khuôn mặt điên loạn của chính nàng ta hiện lên, hành động thô bạo, lời nói gào thét. Nàng ta tái mét mặt. An Ninh... đã ghi lại tất cả. Và giờ... công khai nó.
Điện thoại Hạ Vy bắt đầu rung lên điên cuồng. Cuộc gọi và tin nhắn từ bạn bè, người quen, đối tác... Tất cả đều chỉ trích, mắng mỏ, hủy bỏ. Nàng ta ném điện thoại xuống sàn, tiếng khóc thét vang lên trong căn phòng trống. Nàng ta biết, lần này... kết thúc thật rồi.
10
Phiên tòa đầu tiên diễn ra. Không phải phiên tòa phân chia tài sản cuối cùng, chỉ là buổi mở hồ sơ và tranh luận ban đầu. An Ninh ngồi thẳng lưng, bên cạnh là luật sư Mai. Đối diện, Minh Hoàng và luật sư Trần ngồi đó, vẻ mặt đầy tự tin đến đáng ghét. Hạ Vy không có mặt trong phòng xử, nhưng An Ninh biết nàng ta đang theo dõi từ đâu đó, hoặc ít nhất là nghe tường thuật trực tiếp từ Minh Hoàng.
Luật sư Trần đứng lên, giọng nói hùng hồn.
- Thưa quý tòa, chúng tôi xin bác bỏ hoàn toàn các cáo buộc từ phía nguyên đơn, cô An Ninh. Hồ sơ ly hôn này được xây dựng dựa trên những thông tin sai lệch, phiến diện, và có dấu hiệu rõ ràng của việc vu khống nhằm mục đích tống tiền và bôi nhọ danh dự của thân chủ chúng tôi, ông Minh Hoàng.
Minh Hoàng nhìn An Ninh, nhếch môi.
Luật sư Trần tiếp tục, đưa ra một tập tài liệu.
- Đây là bằng chứng cho thấy cô An Ninh đã cố tình cắt ghép các đoạn ghi âm, chỉnh sửa tin nhắn và hình ảnh nhằm tạo ra bằng chứng giả. Các chuyên gia của chúng tôi đã phân tích và có báo cáo chi tiết. Hơn nữa, chúng tôi có nhân chứng chứng minh cô An Ninh đã cố tình rình rập, theo dõi thân chủ chúng tôi và cô Hạ Vy trong một thời gian dài, thu thập thông tin bất hợp pháp.
An Ninh siết c.h.ặ.t t.a.y dưới gầm bàn. Bằng chứng giả? Rình rập? Hắn đang trắng trợn bóp méo sự thật!
- Chúng tôi cũng có lời khai của một số người bạn thân của ông Minh Hoàng, khẳng định rằng cô An Ninh trước đây là một người vợ keo kiệt, hay ghen tuông vô cớ, và thường xuyên gây áp lực, làm ảnh hưởng đến công việc của ông Hoàng.
Luật sư Trần nói, vẻ mặt đắc thắng. An Ninh biết hắn đang nói về ai. Chắc chắn là những người bạn "cùng hội cùng thuyền" với Minh Hoàng, những kẻ chỉ biết đến tiền và lợi ích. Hắn đã mua chuộc họ, hoặc dùng uy hiếp.
Bà Mai đứng lên phản bác.
Chương 20:
- Thưa quý tòa, những cáo buộc này hoàn toàn vô căn cứ! Các bằng chứng của chúng tôi đều là thật và được thu thập một cách hợp pháp!
- Hợp pháp?
Luật sư Trần cười khẩy.
- Cô ấy đột nhập vào điện thoại của thân chủ tôi. Cô ấy quay lén cô Hạ Vy. Đó là bất hợp pháp!
- Cô Hạ Vy đã có hành vi tấn công thân chủ tôi nơi công cộng, đoạn video đó chỉ đơn giản là ghi lại sự thật để tự vệ! Còn việc truy cập điện thoại... chúng tôi có bằng chứng nó là chiếc điện thoại cũ của cô An Ninh mà ông Minh Hoàng đã sử dụng!
Cuộc tranh luận gay gắt diễn ra. Minh Hoàng ngồi đó, thỉnh thoảng lại xen vào vài câu bóp méo sự thật, vẻ mặt hắn đầy tự tin và căm ghét.
- Cô ta luôn là người như vậy! Chỉ biết làm quá mọi chuyện lên! Yếu đuối giả tạo để lấy lòng thương hại!
An Ninh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Nàng không được để cảm xúc lấn át.
Tòa tạm nghỉ. An Ninh và luật sư Mai trao đổi riêng.
- Tình hình không tốt lắm, cô An Ninh. Họ đã chuẩn bị rất kỹ. Đặc biệt là vụ bằng chứng giả. Nếu họ có thể chứng minh được điều đó, các bằng chứng khác của cô sẽ bị nghi ngờ tính xác thực.
- Nhưng chúng là thật mà!
- Đúng, nhưng họ có chuyên gia phân tích nói ngược lại. Và họ có nhân chứng giả. E rằng chúng ta cần một bằng chứng... không thể chối cãi hơn. Một bằng chứng mà họ không thể nào lật ngược được.
An Ninh cảm thấy lạnh sống lưng. Áp lực đè nặng. Dường như mọi thứ đang chống lại nàng. Minh Hoàng đã dùng tiền và quyền lực của hắn để thao túng mọi thứ. Nhân chứng bị mua chuộc. Bằng chứng bị bóp méo. Truyền thông, sau khi đưa tin ban đầu, giờ cũng bắt đầu dè dặt, thậm chí một vài bài báo còn nghi ngờ động cơ của An Ninh, ám chỉ nàng đang cố gắng "vòi tiền" chồng cũ.
Điện thoại An Ninh rung lên. Tin nhắn từ Lan.
*An Ninh! Tớ vừa nghe thằng Bình kể! Hạ Vy vừa đưa cho nó một khoản tiền lớn để nó làm chứng rằng mày ép nó cung cấp thông tin về thằng Hoàng! Nó hỏi có nên nhận không?*
An Ninh nhắm mắt lại. Thở dài. Hạ Vy. Vẫn là dùng tiền. Và vẫn là sự ngu ngốc non nớt. Nàng ta không biết rằng chính hành động mua chuộc nhân chứng lại là con d.a.o hai lưỡi.
*Bảo Bình cứ nhận. Nhưng nhớ ghi âm lại toàn bộ cuộc nói chuyện. Từ đầu đến cuối. Cẩn thận từng câu chữ.*
An Ninh nhắn lại cho Lan, ngón tay hơi run run.
Một lúc sau, điện thoại lại rung. Lần này là số lạ. An Ninh bắt máy.
- An Ninh phải không?
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
- Bà là ai?
- Bà không cần biết. Chỉ cần biết rằng, nếu bà không dừng lại, thì người nhà của bà... sẽ gặp rắc rối. Bà muốn mẹ bà gặp tai nạn giao thông không? Hay em trai bà đột nhiên nợ nần chồng chất?
An Ninh đứng phắt dậy, tim đập thình thịch.
- Các người dám!
- Chúng tôi dám tất cả những gì bà không dám làm. Suy nghĩ cho kỹ vào, cô vợ cũ. Đừng để sự trả thù của bà làm liên lụy đến người vô tội.
Đầu dây bên kia cúp máy. An Ninh cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Đe dọa. Hắn đang dùng người thân của nàng để uy h.i.ế.p nàng! Tức giận và sợ hãi cùng lúc dâng trào. Hèn hạ! Đúng là bản chất hèn hạ của Minh Hoàng!
Chương 21:
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời xám xịt. Cả thế giới dường như đang chống lại nàng. Minh Hoàng và Hạ Vy. Luật sư của họ. Những nhân chứng giả tạo. Sự thờ ơ và nghi ngờ của xã hội. Ngay cả người thân cũng có thể bị kéo vào nguy hiểm.
"Mình... mình có đang làm đúng không?" Suy nghĩ đó thoáng qua trong đầu nàng, yếu ớt. "Liệu có đáng không? Đánh đổi sự bình yên của mẹ và em trai để trả thù hai con người đó?"
Nàng cảm thấy cô đơn. Rất cô đơn. Giống như cái đêm nàng nằm đó, đau đớn, và không ai đến cứu. Nước mắt nóng hổi chực trào ra. Nhưng nàng cắn chặt môi. Không. Không được khóc. Không được yếu đuối.
Nàng nhớ lại. Nhớ lại cơn đau xé ruột gan đêm đó. Nhớ lại giọng nói hờ hững của Minh Hoàng. Nhớ lại tin nhắn của Hạ Vy, nụ cười đắc thắng của nàng ta. Nhớ lại cảm giác bị bỏ rơi, cảm giác cái c.h.ế.t cận kề. Nhớ lại lý do nàng quyết định thay đổi. Không phải chỉ để trả thù. Mà để tìm lại giá trị của bản thân. Để chứng minh nàng xứng đáng được sống một cuộc đời tốt đẹp hơn. Để kẻ đã giẫm đạp lên nàng phải biết hối hận (dù chỉ là vì mất mát).
Nếu nàng dừng lại bây giờ, tất cả những gì nàng đã làm sẽ vô nghĩa. Cú sốc nàng đã chịu đựng sẽ mãi ám ảnh nàng. Minh Hoàng và Hạ Vy sẽ hả hê, nghĩ rằng họ có thể làm bất cứ điều gì và thoát tội. Họ sẽ tiếp tục làm tổn thương người khác.
Không. Nàng không thể dừng lại. Nàng đã đi quá xa để quay đầu.
Nàng hít một hơi thật sâu, nén lại tất cả sợ hãi và nghi ngờ. Ánh mắt nàng, vốn đang chao đảo, dần trở nên kiên định trở lại. Đúng vậy. Họ nghĩ nàng đã hết đường rồi sao? Họ nghĩ nàng chỉ có bấy nhiêu bằng chứng này sao?
An Ninh nhìn vào chiếc túi xách của mình. Bên trong, ngoài chiếc USB chính, còn có một chiếc USB nhỏ hơn được cất kỹ trong lớp vải lót. Đó là thứ mà ngay cả luật sư Mai cũng chưa biết. 'Con át chủ bài'. Thứ nàng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Thứ mà Minh Hoàng và Hạ Vy không bao giờ ngờ tới.
Họ nghĩ đã dồn nàng vào đường cùng rồi sao?
An Ninh mỉm cười lạnh nhạt, nụ cười khiến chính nàng cũng thấy xa lạ.
- Các người nghĩ đã thắng rồi sao?
Nàng nghĩ thầm, ánh mắt hướng về phía phòng xử án, nơi Minh Hoàng đang ngồi với vẻ mặt đắc ý.
Cuộc chiến này, chưa kết thúc đâu. Nó chỉ mới bắt đầu nóng lên thôi. Và nàng... đã sẵn sàng lật bài ngửa.
11
Không khí trong phòng xử căng như dây đàn. Ánh đèn lóa mắt, tiếng máy ảnh lách tách đâu đó. An Ninh bước vào, không rụt rè, không yếu đuối. Chiếc váy đơn giản nhưng sang trọng, mái tóc búi cao gọn gàng. Ánh mắt nàng bình thản quét một lượt qua đám đông, dừng lại ở Minh Hoàng và luật sư của hắn. Nàng thấy cả Hạ Vy đang ngồi ở hàng ghế phía sau, gương mặt nàng ta trắng bệch, đôi mắt đầy vẻ căm hận và sợ hãi.
Minh Hoàng nhìn An Ninh, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng khóe mắt hắn giật giật. An Ninh hôm nay... quá khác. Giống như nữ hoàng bước lên ngai vàng, không phải người vợ bị bỏ rơi ngày nào.
Luật sư Mai đứng lên, giọng nói vang vọng, đanh thép.
Chương 22:
- Thưa quý tòa, chúng tôi đã trình bày đầy đủ các chứng cứ về hành vi ngoại tình, vô tâm, và cố ý tẩu tán tài sản của bị đơn, ông Minh Hoàng. Những đoạn ghi âm cuộc gọi đêm thân chủ tôi thập tử nhất sinh cần cấp cứu, những tin nhắn tình tứ trong cùng đêm đó, những giao dịch chuyển tiền đáng ngờ... Tất cả đều chứng minh ông Minh Hoàng đã bỏ mặc vợ mình giữa lằn ranh sinh tử để ở bên nhân tình, bà Hạ Vy, và bắt đầu các bước tẩu tán tài sản để chuẩn bị cho việc ly hôn mà không muốn chia sẻ công bằng.
Luật sư Trần, người của Minh Hoàng, chen vào, giọng điệu mỉa mai.
- Thưa quý tòa, những bằng chứng này đều là phiến diện, bị cắt ghép, thậm chí là ngụy tạo. Thân chủ tôi đã trình báo về việc bị theo dõi và đánh cắp dữ liệu cá nhân. Các đoạn ghi âm đó có thể bị chỉnh sửa, tin nhắn có thể bị photoshop!
- Photoshop?
Luật sư Mai cười lạnh.
- Vậy ông Minh Hoàng giải thích sao về việc ông không nghe điện thoại từ bệnh viện đêm hôm đó? Giải thích sao về mùi nước hoa lạ trong nhà? Giải thích sao về chiếc khuyên tai của bà Hạ Vy tìm thấy dưới gầm giường thân chủ tôi? Giải thích sao về việc ông liên tục chuyển những khoản tiền lớn cho bà Hạ Vy ngay sau đêm đó?
Minh Hoàng cố gắng biện hộ, giọng hắn run run.
- Tôi... tôi bận họp! Điện thoại hết pin! Tiền... tiền đó là tôi cho cô ấy vay làm ăn! Cô ấy kinh doanh!
Hạ Vy ở phía sau vội vàng gật đầu, vẻ mặt cố tỏ ra đáng thương.
Luật sư Mai nhìn thẳng vào Hạ Vy.
- Vay làm ăn? Bà Hạ Vy kinh doanh gì? Hay là bà đang "kinh doanh" mối quan hệ với những người đàn ông giàu có để đổi lấy tiền bạc và địa vị?
Hạ Vy giật mình, mặt nàng ta càng trắng hơn.
- Cô... cô nói gì vậy?! Vu khống!
- Vu khống? Thưa quý tòa, chúng tôi có nhân chứng.
Luật sư Mai quay sang.
- Mời ông Bình.
Một người đàn ông trung niên bước lên bục nhân chứng. Chính là gã thư ký cũ của Minh Hoàng. Minh Hoàng trừng mắt nhìn gã, đầy đe dọa. Bình có vẻ hơi run, nhưng vẫn giữ vững thái độ.
- Ông Bình, ông có gì muốn nói với tòa án về ông Minh Hoàng và bà Hạ Vy không?
Luật sư Mai hỏi.
Bình hít sâu.
- Thưa quý tòa, tôi từng là thư ký của ông Minh Hoàng. Tôi biết một số giao dịch tài chính bất minh của ông ấy. Và... gần đây, tôi đã nhận được một cuộc gọi và tin nhắn từ bà Hạ Vy.
Bình đưa điện thoại cho luật sư Mai.
- Đây là ghi âm cuộc gọi và tin nhắn của bà Hạ Vy. Bà ấy... bà ấy đề nghị tôi nhận một khoản tiền lớn để làm chứng rằng cô An Ninh đã ép buộc tôi cung cấp thông tin về ông Minh Hoàng.
Cả phòng xử ồ lên. Minh Hoàng và Hạ Vy c.h.ế.t sững. Mua chuộc nhân chứng?!
Luật sư Mai bật đoạn ghi âm. Giọng Hạ Vy vang lên, đầy vẻ nài nỉ và dụ dỗ.
*- Anh Bình à, chuyện này anh giúp em đi mà. Anh cứ nói là cô An Ninh hãm hại anh, bắt anh làm thế. Em gửi anh số tiền này, coi như... cảm ơn anh. Anh giúp em và anh Hoàng thoát nạn lần này nhé.*
Tiếp theo là giọng Bình, hơi ấp úng nhưng rõ ràng.
*- Bà Hạ Vy... tôi... tôi không làm chứng dối được. Tôi chỉ nói sự thật.*
Giọng Hạ Vy trở nên tức tối.
*- Sự thật cái gì?! Anh muốn tiền không?! Một trăm triệu! Anh chỉ cần nói đúng theo lời em là được!*
Chương 23:
Đoạn ghi âm kết thúc. Minh Hoàng và Hạ Vy không còn lời nào để nói. Hành vi mua chuộc nhân chứng, cố tình bóp méo sự thật... bị phơi bày trắng trợn.
Luật sư Trần cố gắng gượng.
- Đoạn ghi âm này... có thể cũng bị cắt ghép!
- Cắt ghép?
Luật sư Mai mỉm cười, nụ cười đầy ẩn ý.
- Vậy chúng ta hãy nghe một đoạn ghi âm khác. Đoạn này hơi dài, ghi lại toàn bộ cuộc trò chuyện của bà Hạ Vy với một người bạn về lý do bà ấy đến với ông Minh Hoàng.
Bà Mai đặt một thiết bị phát nhỏ lên bàn. Tiếng Hạ Vy vang lên, không còn vẻ yếu đuối giả tạo, mà là sự trơ trẽn, tham lam và khinh bỉ.
*- Tao nói thật, ông Hoàng già rồi nhưng giàu vãi. Bả vợ thì như con mụ nhà quê, chả biết gì. Tao chỉ cần khéo léo chút là tiền ào ào vào túi. Cưới được ổng thì cả đời tao lên hương. Con An Ninh à, mày chuẩn bị xéo đi là vừa. Chỗ của mày là trong bếp thôi con ạ!*
*- Mà cái đêm bả ốm ấy, ha ha, ổng ở nhà với tao đấy! Bệnh viện gọi cháy máy mà ổng có thèm nghe đâu. Cứ mặc kệ con mụ đấy tự lo. Đúng là loại đàn bà vô dụng! Chỉ được cái bệnh tật!*
Những lời nói đó như những nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào Minh Hoàng và Hạ Vy. Cả phòng xử im lặng như tờ. Ánh mắt mọi người đổ dồn vào Hạ Vy. Nàng ta tái xanh mét, người run bần bật.
Minh Hoàng nhìn Hạ Vy, trong mắt hắn không còn gì ngoài sự ghê tởm và tức giận. Cái cảm giác bị lợi dụng. Bị khinh bỉ sau lưng. Ngay cả khi hắn đang "bảo vệ" nàng ta.
Bị dồn vào chân tường, Hạ Vy bỗng nhiên quay phắt sang Minh Hoàng, gào lên.
- Tại anh! Tất cả là tại anh! Nếu anh không hứa hẹn với tôi! Nếu anh không nói dối tôi! Nếu anh không bỏ mặc cô ta đêm đó thì đâu có chuyện gì?! Anh mới là người đê tiện nhất! Anh còn có những tài khoản bí mật ở Thụy Sĩ nữa cơ! Anh tưởng tôi không biết sao?! Anh nói dối cả tôi!
Tiết lộ bất ngờ của Hạ Vy khiến Minh Hoàng hoàn toàn sụp đổ. Tài khoản bí mật ở Thụy Sĩ? Đó là nơi hắn cất giữ số tiền "đen", không ai biết. Hạ Vy... biết ư? Và nàng ta vừa nói ra tất cả?!
An Ninh ngồi đó, bình thản nhìn màn kịch trước mắt. Nàng không cần nói gì thêm. Kẻ thù của nàng đang tự tay hủy diệt lẫn nhau.
Khi Hạ Vy gào thét và bị bảo vệ mời ra ngoài, Minh Hoàng ngồi sụp xuống ghế, gương mặt thất thần.
Luật sư Mai nhìn An Ninh, khẽ gật đầu. Đến lúc rồi.
An Ninh đứng dậy. Nàng bước lên phía trước một bước, nhìn thẳng vào Minh Hoàng, vào những người đang ngồi trong phòng xử, vào những ống kính máy quay đang hướng về phía nàng. Giọng nàng vang lên, không lớn, nhưng rõ ràng và lạnh lẽo, từng chữ như đóng đinh vào tim Minh Hoàng.
- Thưa quý tòa, và tất cả mọi người. Đêm hôm đó, khi tôi vật lộn giữa sự sống và cái c.h.ế.t trong bệnh viện, người chồng tôi, ông Minh Hoàng, đã không ở bên cạnh tôi. Ông ấy đã chọn ở bên bà Hạ Vy, trên chính chiếc giường của chúng tôi.
Nàng dừng lại, hít một hơi.
- Tôi không cầu xin sự thương hại. Tôi chỉ muốn nói lên sự thật. Sự thật về một cuộc hôn nhân dựa trên giả dối, sự thật về một con người vô tâm đến tàn nhẫn, và sự thật về những kẻ sẵn sàng giẫm đạp lên người khác để đạt được mục đích cá nhân.
Chương 24:
Nàng nhìn Minh Hoàng, ánh mắt nàng không còn oán hận, chỉ còn sự khinh rẻ.
- Anh nghĩ anh có thể che đậy mọi thứ bằng tiền và quyền lực sao, Minh Hoàng? Anh quên mất rằng, sự thật... dù có bị chôn vùi thế nào đi nữa, cuối cùng cũng sẽ được phơi bày. Anh nói tôi yếu đuối. Đúng. Tôi đã từng yếu đuối. Nhưng chính sự yếu đuối và nỗi đau đêm đó đã khiến tôi mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Nàng quay sang hướng Hạ Vy vừa bị đưa đi.
- Còn cô Hạ Vy. Cô nghĩ rằng chỉ cần có nhan sắc và một chút mưu mô là có thể có được tất cả? Cô lầm rồi. Những thứ không thuộc về mình, dù có dùng cách gì để chiếm đoạt, cuối cùng cũng sẽ mất đi.
An Ninh nhìn quanh phòng xử một lần nữa, ánh mắt nàng kiên định và đầy sức sống.
- Tôi không ở đây để trả thù. Tôi ở đây để đòi lại công bằng cho chính mình, cho quãng đời và niềm tin đã bị các người chà đạp. Và tôi muốn chứng minh rằng, dù là phụ nữ, dù đã từng bị tổn thương thế nào đi nữa, chúng tôi vẫn có thể đứng dậy, tự bảo vệ mình, và giành lấy cuộc sống xứng đáng.
Nàng kết thúc bài nói, không một giọt nước mắt. Chỉ có sự kiên cường và bản lĩnh ngời sáng.
Sau đó, mọi thứ diễn ra rất nhanh. Với bằng chứng không thể chối cãi (ghi âm, tin nhắn, sao kê, lời khai nhân chứng Bình, và quan trọng nhất là lời thú tội đầy hoảng loạn của Hạ Vy về các tài khoản bí mật), tòa án nhanh chóng đưa ra phán quyết.
An Ninh thắng kiện ly hôn. Nàng được chia tài sản một cách công bằng (thậm chí có lợi hơn nhờ phát hiện về tài khoản bí mật). Minh Hoàng bị yêu cầu bồi thường tổn thất tinh thần cho An Ninh.
Nhưng đó chưa phải là tất cả. Với bằng chứng về giao dịch tài chính mờ ám và tài khoản bí mật, cơ quan chức năng bắt đầu vào cuộc điều tra về Minh Hoàng. Vụ mua chuộc nhân chứng của Hạ Vy cũng sẽ khiến nàng ta đối mặt với rắc rối pháp lý.
Tin tức lan truyền như vũ bão. Minh Hoàng, người đàn ông thành đạt, mẫu mực trong mắt công chúng, sụp đổ hoàn toàn. Công ty gặp khủng hoảng nghiêm trọng khi các đối tác lớn đồng loạt rút lui và bị điều tra. Danh tiếng của hắn tan nát. Gia đình quay lưng. Hắn mất tất cả: sự nghiệp, tài sản, danh dự, và cả Hạ Vy, người đã phản bội hắn ngay tại phòng xử án.
Hạ Vy cũng không thoát khỏi. Đoạn ghi âm và video về bản chất thật của nàng ta bị lan truyền khắp nơi. Nàng ta trở thành trò cười, bị xã hội tẩy chay. Không còn nơi nào cho nàng ta dựa dẫm, không còn ai tin tưởng. Nàng ta có thể đối mặt với các vụ kiện khác từ những người bị nàng ta lừa gạt trước đây.
An Ninh bước ra khỏi tòa án dưới ánh nhìn của rất nhiều người. Có ánh mắt tò mò, ánh mắt ngưỡng mộ, và cả ánh mắt đồng cảm. Nàng không quay đầu lại nhìn đống đổ nát phía sau.
Phía sau nàng là sự sụp đổ của một cuộc hôn nhân sai lầm, và sự trả giá đắt của hai con người ích kỷ, giả tạo.
An Ninh bước đi dưới ánh nhìn của mọi người, cô không quay đầu lại. Phía sau cô là đống đổ nát của một cuộc hôn nhân sai lầm và hai con người đã phải trả giá.
12
Chương 25:
Thời gian trôi đi, êm đềm và bình yên như dòng nước chảy sau cơn bão. Một năm đã trôi qua kể từ cái ngày An Ninh bước ra khỏi tòa án, để lại phía sau một cuộc hôn nhân đổ vỡ và hai con người đã phải trả giá.
An Ninh đang ngồi trong căn hộ áp mái nhỏ xinh xắn của mình. Ánh nắng ấm áp ban mai chiếu qua khung cửa sổ lớn, rọi vào góc làm việc của nàng. Không còn sự ngột ngạt, không còn mùi hương lạ hay sự giả dối. Chỉ có không khí trong lành, mùi sách mới và tiếng nhạc nhẹ nhàng.
Nàng đang làm việc trên chiếc laptop, xử lý các đơn hàng cho cửa hàng online của mình. Việc kinh doanh nhỏ mà nàng bắt đầu từ con số 0 giờ đã phát triển tốt, mang lại cho nàng sự độc lập tài chính vững chắc. Nàng không cần dựa vào ai, không cần ngửa tay xin tiền hay lo sợ bị cắt thẻ. Mọi thứ nàng có đều là do chính nàng làm ra.
Điện thoại rung lên. Tên Lan hiện trên màn hình.
- Cậu đang làm gì đấy, bà chủ?
Lan hỏi đùa qua điện thoại.
- Đang làm giàu đây. Có gì không?
An Ninh cười đáp, giọng nàng tràn đầy năng lượng.
- Không có gì. Chỉ là... muốn rủ cậu đi xem phim thôi. Nghe nói có phim hay lắm. Dạo này thấy cậu cứ vùi đầu vào công việc, cẩn thận thành bà cô già đấy nhé!
- Ai thành bà cô già cơ? Tớ đang sống lại tuổi trẻ đây này!
An Ninh cười sảng khoái. Nàng đã dành thời gian cho bản thân nhiều hơn. Tham gia lớp yoga, đi du lịch cuối tuần cùng Lan, học thêm một ngôn ngữ mới. Cuộc sống đầy màu sắc mà trước đây nàng chỉ dám mơ ước.
- À này... cậu có đọc báo không?
Giọng Lan đột nhiên nhỏ lại, hơi ngập ngừng.
- Báo gì?
- Về... Minh Hoàng ấy.
An Ninh im lặng một lát. Nàng ít theo dõi tin tức về hắn.
- Sao?
- Thì... hắn phá sản rồi. Công ty bị điều tra, đối tác rút hết vốn. Nghe nói nhà cửa, xe cộ đều bị ngân hàng siết nợ. Giờ hắn sống ở một khu nhà trọ tồi tàn lắm. Mẹ hắn cũng không nhìn mặt nữa. Còn Hạ Vy... nghe nói nàng ta cũng không khá hơn. Sau vụ kiện và video lan tràn, không ai muốn hợp tác. Nàng ta cặp kè với vài người nhưng cũng nhanh chóng bị đá. Giờ hình như phải làm mấy việc vặt vãnh để sống qua ngày, nhan sắc tàn tạ lắm.
An Ninh nghe Lan kể, trong lòng không dậy lên chút hả hê hay vui sướng nào. Chỉ có một sự bình thản lạ lùng. Giống như nghe kể về số phận của hai nhân vật trong một cuốn sách nào đó, không liên quan đến mình.
- Vậy à.
An Ninh chỉ đáp khẽ.
- Cậu... không thấy gì sao?
Lan hỏi, hơi ngạc nhiên.
- Thấy gì?
- Thì... hả hê ấy? Rốt cuộc thì họ cũng phải trả giá.
- Họ đã trả giá rồi. Cái giá mà chính họ đã chọn. Còn tớ... tớ chỉ muốn sống cuộc đời của tớ thôi.
An Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng vẫn rực rỡ. Bầu trời xanh trong. Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Nàng không còn muốn mang gánh nặng hận thù trên vai nữa. Họ không còn xứng đáng để nàng bận tâm.
Vài tuần sau, An Ninh có một buổi gặp gỡ với một đối tác kinh doanh. Đó là một người đàn ông tử tế, trầm ổn, và rất chuyên nghiệp. Anh ta nhìn An Ninh với sự ngưỡng mộ rõ ràng, không phải sự tò mò hay khinh rẻ mà nàng từng thấy trong quá khứ. Họ nói chuyện về công việc, về những dự định tương lai. Anh ta lắng nghe nàng nói, trân trọng từng ý kiến của nàng.
Chương 26:
Cuối buổi gặp, anh ta mỉm cười.
- Cô An Ninh, tôi rất ấn tượng với khả năng và nghị lực của cô. Rất mong được hợp tác lâu dài.
An Ninh đáp lại nụ cười của anh ta. Nàng cảm nhận được sự chân thành. Có lẽ, sau tất cả, nàng xứng đáng với những điều tốt đẹp. Nàng xứng đáng được trân trọng thật lòng.
Một ngày nọ, An Ninh vô tình (hoặc hữu ý?) đi ngang qua khu nhà trọ cũ kỹ ở ngoại ô thành phố. Nàng ngồi trong xe taxi, cửa kính khép hờ. Nàng nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi co ro trên bậc thềm, quần áo xộc xệch, gương mặt hốc hác, râu ria lởm chởm. Ánh mắt hắn vô hồn nhìn dòng người qua lại.
Là Minh Hoàng.
Nàng cũng thấy, cách đó không xa, một người phụ nữ đang cãi vã với ai đó, giọng nói the thé, đầy tức tối. Mái tóc nhuộm vàng cháy khô xơ, lớp trang điểm loang lổ, gương mặt hằn lên những nếp nhăn của sự khắc nghiệt.
Là Hạ Vy.
Họ sống trong đống đổ nát mà chính họ đã tạo ra. Không còn vẻ ngoài hào nhoáng, không còn những lời dối trá. Chỉ còn lại sự tàn tạ và cay đắng.
An Ninh ngồi trong xe, nhìn họ qua tấm kính. Không có nước mắt. Không có sự hả hê. Chỉ có một sự bình thản đến lạnh lùng. Nàng đã từng yêu người đàn ông kia. Nàng đã từng bị người phụ nữ kia chà đạp. Nhưng bây giờ... tất cả đã là quá khứ. Một quá khứ đau đớn nhưng đã giúp nàng tìm thấy con đường của chính mình.
Nàng khẽ gõ vào cửa kính.
- Anh ơi, đi tiếp đi ạ.
Chiếc xe lăn bánh, bỏ lại phía sau hình ảnh hai con người tàn tạ.
An Ninh tựa đầu vào cửa kính, nhắm mắt lại. Nàng nhớ về cái đêm định mệnh đó. Cái đêm suýt chết. Cái đêm nàng bị bỏ rơi. Cái đêm là khởi đầu của tất cả.
Nó không phải là dấu chấm hết cho cuộc đời nàng. Nó là dấu chấm hết cho một cuộc hôn nhân sai lầm và một con người yếu đuối.
Và là khởi đầu cho một cuộc đời mới. Một cuộc đời mạnh mẽ hơn, độc lập hơn, và xứng đáng có được hạnh phúc thật sự.
An Ninh mở mắt, nhìn về phía trước. Ánh nắng chiếu rọi khuôn mặt nàng, không còn vẻ mệt mỏi hay u uất. Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi.
Một cuộc đời mới, rực rỡ đang chờ đợi phía trước.