13
Đại Cước với , Thúy Nương chôn con của Nguyên Trĩ Hùng, ngớ .
“Nguyên Trĩ Hùng còn con trai ? Cái loại âm đức âm phủ như mà cũng con?”
“Con nuôi cũng là con mà.”
“Coi là .”
“Con trai chính là cái thằng đây ở núi Quỷ Phủ xới tung ổ rắn đó, vốn định bắt sống Thúy Nương, dâng cho Nguyên Trĩ Hùng ăn thịt đó.”
“Ghê ~ Miệng lưỡi nhỏ, dám tơ tưởng đến cả Thúy Nương, xem cái đạo hạnh của gì.”
“Ngươi đoán xem tại lá gan lớn như ?”
“Tại ?”
“Ngươi nhớ mấy năm Thúy Nương báo ơn, vợ ?”
… quên mất chuyện .
“Vậy nên?”
“Vậy nên đây là con trai của đó, mới am hiểu núi Quỷ Phủ đến , thậm chí còn bày mưu tính kế bắt Thúy Nương.”
“Nói lưng khác, thật là đáng ghét.” Thúy Nương đầu rắn bay tới, khoanh chân cạnh .
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Không tại , dù cô đang , cảm nhận nỗi buồn sâu sắc của cô .
“Cơ Phàm Âm, ngươi chúng rốt cuộc còn bao lâu nữa mới thể chuộc hết tội nghiệt, núi Quỷ Phủ ở một ngày cũng .”
cúi đầu công đức phân trong lòng bàn tay, gần đây đúng là tăng lên ít, nhưng để thoát tội, ít nhất cũng vài trăm năm nữa.
Thúy Nương thì khỏi , cô cũng xêm xêm như , rời khỏi đây, chỉ thể cố gắng mà thôi.
“Núi Quỷ Phủ ? Ở đây trừ , cô là lớn nhất, một là một, hai là hai.”
“Phì, cộng thêm cô, cũng là lớn nhất, bớt tự dát vàng lên mặt .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dau-trinh-nu/chuong-6.html.]
nghiến chặt răng hàm, đúng là phát điên , còn cố gắng an ủi cô .
Cô cần an ủi chắc? Một con rắn điên.
“Bà, Thúy Nương và bà rốt cuộc phạm chuyện gì?” Đại Cước Thúy Nương vẫy đuôi bay , bắt đầu tám chuyện.
vỗ một phát gáy , dùng bạo lực chế phục, còn hỏi nữa là tiếp tục đánh.
, chúng phạm chuyện gì nhỉ?
Có lẽ là trận đại chiến ngàn năm đó, sư phụ dẫn chúng tàn sát dã man loài , cả môn sư , đều sư phụ thi chướng.
Từng phàm tay tấc sắt, trong mắt chúng đều là những con yêu tinh há hốc mồm đầy máu.
Chúng gi3t đến đỏ mắt, sư phụ ở mây điên cuồng, sớm nhập ma.
lúc đó tuổi còn nhỏ, mới tu luyện thành tiên nhân, nhưng cũng hừng hực khí thế lên chiến trường, yêu, đáng giết.
Đại Cước thì khác, là đứa trẻ bỏ rơi ở núi Quỷ Phủ, Thúy Nương nhặt lúc hấp hối, đầy núi chướng khí mà vẫn sống sót.
Cứ thuận theo tự nhiên nuôi dưỡng , ngờ lớn lên.
Đã từng đưa xuống núi, sống cuộc sống bình thường, cho học mấy năm.
Đại Cước, chung quy thể giống như bình thường nữa, cũng tại và Thúy Nương đánh đấu pháp bao giờ tránh mặt .
Khiến cũng lén học nhiều tiểu thuật pháp, ở trường thường gây chuyện thị phi, nhưng cảm thấy , mấy , suýt chút nữa thì gây án mạng.
Dù cũng là đứa trẻ từ nhỏ nuôi lớn, sợ lỡ gây đại họa tày trời, thì hối hận cũng kịp.
Bất đắc dĩ, đem trở núi Quỷ Phủ, ngọn núi lớn như , đều là thế giới tự do của , tàng kinh các đỉnh núi, thường xuyên đến .
Lâu dần, ngờ tự học thành tài, học nhiều thuật pháp, kinh ngạc đồng thời, bỗng nhiên hiểu lẽ tất cả đều là duyên phận.
Đại Cước và , Thúy Nương, nên đoạn cơ duyên , thôi , thuận theo tự nhiên .