ĐẬU HŨ ĐẠI NHA - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-28 12:35:00
Lượt xem: 1,272
Ta là một kẻ bán đậu hũ.
Một cân đậu năm văn, có thể làm ra ba cân đậu hũ.
Mỗi ngày ta giành một canh giờ để xay đậu, đi đi về về hơn hai mươi dặm đường núi, tính ra mỗi cân đậu chỉ lời được một văn.
Dựa vào từng đồng từng cắc ấy, ta nuôi lớn hai đệ muội, cho chúng được mặc áo bông, còn bản thân cũng cất được một căn nhà ngói tường xanh.
Chương 1:
Hôm nay là mùng Một tháng Sáu, trời vừa qua canh năm, ta đã thức dậy để xay đậu làm đậu hũ.
Đậu mua hôm qua đã ngâm suốt một đêm, lúc này mang ra xay là vừa khéo.
Năm cân đậu, tổng cộng làm được mười lăm cân đậu hũ.
Ta cẩn thận đặt từng miếng đậu hũ vào trong giỏ tre, rồi mới bắt đầu nổi lửa nấu cơm.
Ba lạng gạo xay thô, thêm hai nắm rau dại hái được trên núi.
Ta liếc mắt nhìn hai đệ muội còn đang say ngủ trên giường, trong lòng xót xa, rốt cuộc vẫn nhịn đau lòng mà bỏ thêm hai miếng đậu hũ vào nồi.
Lúc này, Nhị Nha và Tiểu Hổ cũng tỉnh giấc.
“Đại tỷ ơi, sao không gọi bọn muội dậy? Chẳng phải đã nói là sẽ giúp tỷ xay đậu làm đậu hũ rồi sao?”
“Ta không cần hai đứa giúp đâu. Hai đứa còn đang tuổi ăn tuổi lớn, không ngủ đủ thì làm sao mà cao lên được?”
Nhị Nha năm nay mới bảy tuổi, Tiểu Hổ còn nhỏ hơn nàng ba tuổi.
Ta tên là Đại Nha, là nữ nhi của Lưu Nhị ở thôn Thanh Thủy.
Đầu năm nay, trong thôn có dịch bệnh hoành hành.
Phụ thân ta nhiễm bệnh mà mất, mẫu thân thân thể vốn đã yếu, cũng theo phụ thân mà ra đi. Chỉ còn lại ba huynh muội chúng ta nương tựa lẫn nhau.
Lo liệu tang sự cho phụ mẫu xong, trong nhà chỉ còn đúng năm mươi văn tiền.
Hai mươi văn mua một cái khuôn làm đậu hũ, hai mươi văn mua bốn cân đậu.
Mười văn tiền còn lại, ta lấy vải gai gói kỹ, giữ làm vật tưởng niệm.
Trời vừa hửng sáng, ta liền cõng giỏ tre lên lưng, xuất phát.
Giờ đang là tháng Sáu, nếu đợi mặt trời lên mới đi, chỉ sợ nắng gắt quá không đi nổi đường núi.
Vừa đi, ta vừa tính toán số bạc trong nhà.
Làm đậu hũ đến nay đã ba tháng, mỗi ngày làm mười lăm cân, trừ hai ngày đầu bị cảm nắng không ra chợ, những ngày khác đều bán hết sạch.
Tính ra chín mươi ngày, kiếm được bốn trăm năm mươi văn.
Gạo lức năm văn một cân, ba huynh muội ta mỗi ngày ăn ba lạng, hết một trăm ba mươi lăm văn.
Mua một cân muối, tốn hai mươi văn.
Tổng cộng còn dư lại hai trăm chín mươi lăm văn.
Cứ đà này, đến cuối năm là có thể để dành được gần một lượng bạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dau-hu-dai-nha/chuong-1.html.]
Ta đang vui vẻ tính toán, bỗng thấy lưng nhẹ hẳn đi, ngoảnh đầu lại nhìn, hóa ra là Cương Tử ca đang giúp ta đỡ giỏ tre.
Huynh là con một của Thúy Hoa thẩm, năm nay mười sáu tuổi, ngày thường sống trên núi săn thú, chỉ khi nào mang đồ về nhà mới xuống núi một chuyến.
Có khi bắt được con mồi, huynh ấy sẽ đem ra chợ bán lấy tiền.
Ta nhìn giỏ tre trên lưng Cương Tử ca to hơn giỏ của ta đến một nửa, không khỏi thấy áy náy.
“Cương Tử ca, huynh không cần giúp đâu, ta tự cõng được mà.”
Một khắc sau, ta nhìn Cương Tử ca phía trước đang cõng hai cái giỏ tre, lại cúi đầu nhìn đôi tay trống trơn của mình, trên mặt nóng rần cả lên.
Đi gần một canh giờ, đến trấn thì trời đã sáng rõ.
Chúng ta tìm một bãi đất trống ngồi xuống, bắt đầu buôn bán cho ngày hôm nay.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Mười lăm cân đậu hũ được ta cắt thành ba mươi miếng ngay ngắn, một văn tiền một miếng.
Cương Tử ca ngồi xuống bên cạnh ta, ta nhìn thứ huynh ấy lấy ra từ giỏ tre, không khỏi líu lưỡi.
Hai con thỏ rừng, một con gà rừng, lại thêm gần hai mươi củ cải, cộng lại chỉ e phải hơn bốn mươi cân.
“Giá mà ta cũng là nam nhi như Cương Tử ca thì tốt biết mấy.”
Trong lòng nghĩ vậy, miệng cũng lỡ lời nói ra.
Cương Tử ca nghe xong liền sa sầm mặt, nghiến răng ken két:
“Ta không phải nam oa*!”
(*)Nam oa” (男娃) là cách gọi mộc mạc, quê mùa trong tiếng Trung, nghĩa là “đứa con trai”, “thằng bé trai”.
Ta cười toe toét: “Cương Tử ca, huynh không phải nam oa chẳng lẽ là nữ nhi?”
Cương Tử ca lườm ta một cái, tuy chẳng nói gì, nhưng ta cũng hiểu rõ ý của huynh.
Đúng vậy, huynh ấy bây giờ chẳng còn là tiểu oa nhi nữa, mà là một nam tử hán đường hoàng.
Nghe Thúy Hoa thẩm nói, đã có không ít bà mối đến hỏi chuyện hôn sự rồi.
Ta cúi đầu nhìn thân hình gầy còm phân chẳng rõ nam nữ của mình, trong lòng có chút nản chí.
Khi Cương Tử ca tám tuổi thì phụ thân huynh ấy mất, Thúy Hoa thẩm thân thể lại yếu, quanh năm phải uống thuốc đắng, chỉ dựa vào thêu thùa kiếm chút tiền qua ngày.
Nếu không có phụ mẫu ta cách ba hôm lại giúp một phen, e rằng sớm đã không chống đỡ nổi.
Năm huynh ấy mười hai tuổi, mắt của Thúy Hoa thẩm bắt đầu kém, trong nhà lại chẳng có lấy một mảnh ruộng, hai mẹ con chỉ có thể lên núi nhặt củi kiếm sống.
Vừa hay lúc ấy trong thôn có lão thợ săn muốn thu nhận đồ đệ, Thúy Hoa thẩm tuy khóc suốt một đêm, cuối cùng vẫn cắn răng đưa huynh ấy đi.
Làm học trò của thợ săn chẳng phải việc tốt lành gì.
Trước phải làm không công ba năm, chịu đủ khổ cực, lại còn có thể c.h.ế.t ở trong núi, đến năm thứ tư mới được dạy nghề một cách đường hoàng.
Năm nay đã là năm thứ tư, nhưng lão thợ săn còn chưa kịp dạy được mấy ngày thì đã bị lây bệnh mà chết.
Nghĩ đến đây, ta cười nói với Cương Tử ca:
“Cương Tử ca, lúc sư phụ huynh mất, ta còn tưởng huynh không qua nổi, ai dè huynh lợi hại như vậy, còn bắt được cả thỏ rừng với gà rừng…”
Ta còn đang định khen huynh ấy một câu có sức vóc thật lớn, thì bị cắt ngang giữa chừng.