🌸 CHƯƠNG 3 – Căn nhà của … ma đòi mua ?
Trong bóng tối đặc quánh của căn bếp, tiếng thì thầm “Linh… Chủ…” vang lên như ai đó đang áp miệng sát tai Bạch Linh. Cô dựng tóc gáy, tay vẫn giữ nguyên tư thế cầm đũa như tượng đá.
“Mộ… Mộ Ngôn…” – cô run run. – “Nó… nó tới ăn mì chung ?”
“Không thứ ăn.” – giọng lạnh lẽo, bình thản đến mức bóng tối cũng yên lặng lắng .
Tiếp đó, một luồng khí lạnh trườn qua gáy cô như cánh tay vô hình. Bạch Linh hét nhỏ “A—!” và nhào lưng Mộ Ngôn theo phản xạ của còn yêu đời.
Anh nghiêng đầu:
“Giữ cách.”
“Em giữ ! nó lạnh quáaaa!!”
“Không lạnh.”
“THÌ NÓ LẠNH!!”
Mộ Ngôn đặt tay lên bàn. Một dòng khí nóng nhẹ lan , đèn điện chớp một nhịp sáng trở .
Cả căn bếp trở về bình thường.
… tô mì của Bạch Linh nguội tanh.
Cô nó t.h.ả.m thiết: “Sao đời em cứ như nồi mì kịp ăn ma cản …”
Mộ Ngôn quan tâm lắm đến bi kịch ẩm thực của cô. Anh chỉ lặng vài giây :
“Hồn quỷ đó cùng loại với đứa bé .”
Bạch Linh ngừng thương mì, ngẩng lên: “Nghĩa là… một con mới?”
“Loại … thưa ánh sáng. Nó chủ động tìm đến cô.”
“Anh nhẹ nhàng quá… mà tim em ngừng đập nè…”
Anh cô một thoáng:
“Cô yếu bóng vía.”
“ mạnh miệng!”
“…Đó ưu điểm.”
Ngày hôm , khi ngủ một giấc say như đ.á.n.h t.h.u.ố.c mê, Bạch Linh tỉnh dậy lúc mặt trời lên cao. Mùi hương thanh mát của gỗ trầm phảng phất trong phòng.
Cô ngó quanh, xác nhận rằng vẫn còn sống, còn tóc, còn nguyên dáng.
Không hồn ma nào chồm hổm tủ quần áo.
“Phù…” – cô thở . – “Hôm nay em sẽ về nhà dọn đồ… Em ở tạm nhà Mộ Ngôn như kỳ quá.”
Cô mở cửa phòng.
Ngay lập tức, một tờ giấy dán cửa đập mắt cô.
Chữ ngay ngắn, mạnh mẽ:
“TỰ Ý RA NGOÀI = TỰ CHỊU HẬU QUẢ.”
— ký tên: Mộ Ngôn.
“Trời đất… đạo sĩ gì mà quản chặt như phụ khó tính…”
Cô đang lẩm bẩm thì từ phòng khách, giọng vọng :
“Cô định trốn?”
“Em… em định về lấy đồ thôi!”
“Ta đặt kết giới quanh đây. Cô bước mà cùng, cô quỷ theo ngay.”
“Anh ơn đừng chuyện như thông báo thời tiết …”
Cuối cùng, Mộ Ngôn vẫn thu xếp đưa cô về nhà… nhưng với điều kiện “ lưng ba bước, chạy lung tung, chuyện với bất kỳ ai ‘trông kỳ kỳ’, kể cả hàng xóm.”
“Nếu hàng xóm em thì ?”
“Xấu mặt tiêu chí. Xấu khí mới nguy.”
“Anh đang em đó hả Mộ Ngôn?!”
“…Không.”
Căn hộ của Bạch Linh ở tầng ba khu chung cư cũ, nơi hành lang mùi ẩm ướt quanh năm nhưng an (ở mức… tương đối). Cô mở cửa, bật đèn. Mọi thứ vẫn y nguyên như đêm hôm cô bỏ chạy.
Ngoại trừ một chi tiết.
Giữa phòng khách đặt một tấm bùa màu nâu cũ kỹ, của cô.
Mộ Ngôn lập tức bước đến, bẻ nhẹ miếng bùa xem:
“Hồn xưa.”
“Hồn xưa là…?”
“Hồn ma từ thời cổ. Thường là c.h.ế.t cách đây vài trăm năm.” – đáp gãy gọn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dao-si-cua-em-kiep-nao-cung-chon-anh/chuong-3-can-nha-cua-toi-bi-ma-doi-mua-lai.html.]
“V- nó nhà em… để gì…?”
Không đợi cô hỏi hết, bàn căn hộ, bỗng dưng xuất hiện một bóng trong bộ áo choàng cổ xưa. Thân hình mờ mờ nhưng ánh mắt rõ— cô trân trân.
Bạch Linh ôm lấy lưng Mộ Ngôn ngay lập tức.
Bóng cúi chào một cái… lịch sự.
“Tiểu thư, xin thứ vì nhà mà xin phép.”
“…Ma mà cũng lịch sự dữ hả?” – cô thì thào.
Hồn xưa tiếp tục:
“Ta đến để thương lượng.”
Mộ Ngôn chắn phía , giọng lạnh: “Nói.”
Hồn xưa từ tốn chắp tay, vẻ mặt nghiêm trang:
“Ta … mua căn nhà từ tiểu thư.”
Bạch Linh: “…”
Mộ Ngôn: “……”
Cả hai đều phản ứng thế nào.
Hồn ma xin mua nhà — điều vượt ngoài quy tắc đời.
Bạch Linh lắp bắp:
“M-mua… nhà? Anh trả bằng gì? Tiền ư? Hay… vàng? Giấy tiền vàng mã?!”
Hồn xưa nghiêm túc đáp:
“Ta giữ trong kho cất 234 lượng vàng, tích lũy từ đời Minh. Tính đời giá trị cũng thấp.”
“234 lượng??” – Bạch Linh tá hỏa. – “Nếu còn sống chắc giờ thành đại gia bất động sản !”
Mộ Ngôn khẽ liếc sang:
“Không bán.”
“Hả?!” – Bạch Linh phắt. – “Ơ nhưng… 234 lượng vàng đó!”
“Cô dùng .” – đáp.
“Tại ???”
Mộ Ngôn bình tĩnh giải thích như đang sách giáo khoa:
“Vàng của hồn ma mang âm khí. Người sống đụng dễ nhập.”
Bạch Linh sợ run:
“Thôi, khỏi.”
Hồn xưa trầm giọng:
“Ta ác ý. … cần ở đây. Căn nhà từng thuộc về dòng tộc . Ta giữ linh mạch của nó.”
Nghe đến chữ “linh mạch”, ánh mắt Mộ Ngôn lạnh .
Anh hỏi:
“Căn nhà từng linh mạch?”
Hồn xưa gật đầu:
“ phong ấn. Chỉ mang thể chất Linh Chủ mới phá .”
Cả hai sang… đúng Bạch Linh.
Cô hốt hoảng:
“Đừng em! Em chỉ ăn mì và sống một cuộc đời bình thường thôi!”
Hồn xưa nghiêm trang cô:
“Tiểu thư… cô trở về .”
“Trở về cái gì cơ?! Em sống ở đời hai mươi mấy năm, về hết!!”
Ngay lúc đó, căn phòng rung nhẹ. Một luồng khí lạnh tụ ở góc nhà.
Hồn xưa lùi , trầm giọng:
“Không . Có thứ gì đó… theo dõi cô.”
Mộ Ngôn lập tức kéo Bạch Linh sát , thần sắc đổi hẳn:
“Ra .”
Bạch Linh rít lên nhỏ nhỏ:
“Mộ Ngôn ơi… chuyện càng ngày càng giống phim truyền hình dài tập …”
“…Vì cô là nhân vật chính.” – đáp tỉnh queo.