DẪN TRÀ XANH VỀ NHÀ RA MẮT, TÔI GẢ LUÔN CON TRAI - 1
Cập nhật lúc: 2025-06-06 18:08:39
Lượt xem: 260
Con trai mới tốt nghiệp đại học dẫn bạn gái về nhà ra mắt — một cô gái xinh xắn dịu dàng.
Tôi và chồng còn chưa kịp mừng rỡ thì đã nghe cô gái nhỏ nhắn xinh xinh kia mở miệng đòi hỏi như sấm sét giữa trời quang:
“Nhà bác giàu thế này, sính lễ 8,88 triệu, chẳng quá đáng nhỉ?”
“Dù sao nhà bác cũng chỉ có mỗi mình A Huyên là con trai, tài sản sau này cũng là của anh ấy. Chúng con là vợ chồng, nhà chung cứ ghi tên con thôi, vậy cũng không quá đáng chứ?”
“Sau này là người một nhà rồi, không phân biệt nhau nữa, bác chuyển cho ba con hai trạm chuyển phát nhanh để quản lý nhé, thế cũng chẳng quá đáng đâu nhỉ?”
Tôi cười lạnh một tiếng:
“Tôi và Từ Huyên đã cắt đứt quan hệ mẹ con. Mời cô ra khỏi nhà tôi — vậy có quá đáng không?”
Không ngờ, trà xanh bị vả mặt lại không biết lùi, ngược lại còn càng lấn tới, đi một nước cờ hoàn toàn khác — vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.
—------
Vài năm trước, tôi và chồng, anh Từ Hạc Xuyên, cùng nhau gây dựng một công ty logistics. Sau khi công ty vận hành ổn định, chồng tôi quyết định lui về tuyến sau, về quê ở thành phố S, mua lại vài trạm giao nhận chuyển phát nhanh và làm một ông chủ nhỏ.
Gặp đúng thời điểm dịch bệnh, người ta quen sống giãn cách và mua sắm online, mấy trạm từng hoạt động trung bình của anh bỗng chốc trở nên cực kỳ sôi động.
Gia đình hòa thuận, sự nghiệp ổn định, điều duy nhất khiến vợ chồng tôi bận tâm chính là hôn sự của hai đứa con.
Cậu út Từ Huyên cũng coi như có chí. Vừa mới tốt nghiệp đã gọi điện về:
“Mẹ, bố mẹ chuẩn bị nhé. Cuối tuần sau con dẫn Gia Gia về ra mắt.”
Con trai và bạn gái Lâm Gia Gia đã yêu nhau hơn hai năm. Giới trẻ bây giờ yêu đương có cách riêng, là bậc phụ huynh chúng tôi cũng không tiện can thiệp quá sâu, nên tôi từng nói với con:
“Mẹ và bố tôn trọng quyết định của con. Khi nào con thấy đến lúc thích hợp, cứ dẫn cô bé về để bố mẹ gặp mặt.”
Vừa dứt điện thoại, tôi và chồng đã vội vàng chuẩn bị ngay.
Sáng Chủ Nhật, Từ Huyên dẫn Lâm Gia Gia đến, rộn ràng gõ cửa nhà:
“Bố mẹ! Mau ra đi, con dâu của bố mẹ đến rồi!”
Cô gái cao khoảng 1m60, tuy không cao nhưng mặt mũi xinh xắn, dáng vẻ ngoan ngoãn dễ thương, cười rạng rỡ như nắng mai. Tôi và chồng nhìn nhau mỉm cười.
Ánh mắt con trai chọn bạn gái quả thật không tệ.
Nhưng không ngờ, mọi chuyện sau đó liên tục tát vào mặt chúng tôi.
Chúng tôi mời cô bé vào nhà. Chồng tôi cũng đi gọi con gái là Từ Linh dậy — dù sao thì cũng là em dâu tương lai, không thể để người ta chịu lạnh nhạt.
“Gia Gia, nghe Tiểu Huyên nói con thích ăn dâu tây, sáng nay bác trai và bác gái đặc biệt ra chợ mua loại dâu tây địa phương, hái sáng nay luôn, còn đọng sương kìa, con thử xem!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dan-tra-xanh-ve-nha-ra-mat-toi-ga-luon-con-trai/1.html.]
Tôi sợ cô bé ngại nên nhiệt tình mời ăn trái cây.
Lâm Gia Gia cầm trái dâu tây tôi đưa, ánh mắt do dự, quay sang nhìn Từ Huyên, chớp chớp đôi mắt long lanh.
“Mẹ, Gia Gia thích ăn dâu tây loại lớn ở Đan Đông cơ, mẹ mua loại dâu địa phương này làm gì… ơ, cũng ngọt thật.” – Từ Huyên vừa nói vừa nhét mấy quả vào miệng.
Con trai tôi từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, đồ gì đắt là đồ tốt, mấy thứ thế này nó chẳng phân biệt được.
Lâm Gia Gia bị câu nói của cậu ta làm cho lúng túng, chỉ khẽ chạm môi vào trái dâu.
Tôi nhớ Từ Huyên từng nói, nhà Gia Gia không khá giả, còn có em trai nhỏ phải nuôi, học phí đại học toàn tự kiếm tiền làm thêm.
Một cô gái như vậy, liệu có nỡ mua dâu tây Đan Đông 70–80 tệ/kg ăn thường xuyên?
Tôi biết rõ nhưng không nói ra, chỉ đẩy đĩa trái cây khác tới trước mặt cô ta:
“Không thích ăn cũng không sao, thử nho mẫu đơn và cherry nhập khẩu này đi.”
Lúc đó Lâm Gia Gia mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng bỏ dâu tây xuống, quay sang ăn cherry.
Để cặp đôi trẻ có không gian thoải mái, tôi nhường phòng khách cho hai đứa rồi đi vào bếp chuẩn bị bữa trưa.
Tôi vừa mới bước chân vào bếp thì Lâm Gia Gia cũng theo sau.
“Dì ơi, để con giúp một tay nhé.”
Lần đầu đến nhà chơi, sao lại để khách phải động tay? Nhưng Gia Gia nhất quyết muốn giúp, nên tôi giao cho cô ấy việc nhẹ nhất — nhặt rau.
“Gia Gia, ở nhà con cũng thường xuyên giúp mẹ làm việc nhà à?” Để tránh không khí ngượng ngùng, tôi chủ động bắt chuyện.
“Không ạ.” Gia Gia lắc đầu, “Ba mẹ con chiều con lắm, bảo con chỉ cần học hành tốt, việc nhà thì không cho đụng đến.”
Nhìn động tác nhặt rau thuần thục của cô ấy, tôi nhất thời không biết nói gì.
Thấy tôi im lặng, Gia Gia hơi lúng túng: “Dì, dì không phải đang chê con đấy chứ? Mẹ con nói, sứ mệnh của phụ nữ không nên giới hạn trong ba thước đất của căn bếp. Mẹ muốn con học hành tới nơi tới chốn, để có thể vươn xa, có lý tưởng lớn — trở thành người phụ nữ mới của thế kỷ mới.”
Gia Gia quả thật rất biết nói chuyện, những lời này nói trúng tim đen tôi rồi.
Bây giờ nhiều cô gái dù có học vấn cao, nhưng sau khi kết hôn thì tình nguyện trở thành bà nội trợ, quanh quẩn bếp núc, con cái.
Không phải tôi chê trách nghề làm nội trợ, nhưng khi một người tách khỏi xã hội, họ sẽ dần mất tự tin và ánh hào quang.
Vì vậy, dù đã kết hôn và sinh hai con, tôi vẫn không từ bỏ sự nghiệp, mới có được thành quả hôm nay.
“Dì không chê con đâu. Những điều chưa biết thì có thể học. Kết hôn bây giờ không phải ai cưới ai, mà là hai người xây dựng một gia đình mới. Trong sự nghiệp thì hỗ trợ lẫn nhau, trong gia đình thì cùng chia sẻ, có thế thì mới đi lâu dài được.”
Gia Gia gật đầu nghiêm túc: “Dì quả thật không giống những người phụ nữ bình thường. Bảo sao A Huyên cứ luôn miệng khen mẹ mình hiện đại, lý trí và thông minh. Sau này con cũng muốn học theo dì.”