Dẫn hồn nhân - Chap 1
Cập nhật lúc: 2025-09-10 07:20:22
Lượt xem: 9
Gió từ phương Nam cuồn cuộn thổi đến, mang theo mùi ngai ngái của cỏ dại còn đẫm sương đêm, xen lẫn hương tanh thoảng như từ đất ẩm mà dậy lên. Núi non Miêu Cương chập chùng, ngọn nối ngọn, quanh năm sương trắng bao phủ, mặt trời còn ló dạng mây mù che khuất, ánh sáng chập chờn như chiếc đèn dầu trong tay kẻ lạc cõi u minh. Tiếng côn trùng rỉ rả, tiếng chim lạ kêu thảng thốt, hòa thành một bản nhạc quái dị mở màn cho một ngày mới. Trong khí , thừa kế thuật dẫn đường âm dương, bước như chiếc bóng chìm khuất giữa cõi nhân và cõi quỷ.
Ngón tay khẽ rung, chiếc lắc chuông bạc nơi cổ tay phát tiếng lanh canh thanh thoát, song ẩn âm thanh thanh tú một luồng khí lạnh từ cõi c.h.ế.t cuộn về. Chuông ngân lên, oán hồn quỷ mị trong bóng tối , liền lập tức thu , dám vượt giới.
Bởi , dân gian mới gọi và những kẻ cùng dòng là đưa lối thoát – bậc trung gian giữ cửa sinh tử, nếu chúng , ma quỷ sẽ lấn ranh giới, tràn nhân gian g.i.ế.c chóc; còn thây ma, chỉ cần một khắc hồn vía kịp siêu thăng, sẽ đội mồ trở dậy, cắn xé xóm làng.
Ta , chiếc lắc chuông bạc trong tay, chỉ là pháp khí trấn giữ âm dương, mà còn là bằng chứng của huyết mạch nhà họ Lục. Một khi ngân lên, vạn xác thể lệnh, quỷ thần cúi đầu. Nếu , chỉ cần một vẩy tay, thiên hạ ắt rúng động. Song đạo trời vốn công bằng, quyền năng nào cũng cái giá của nó. Chuông bạc dù lợi hại, cũng chỉ là vật chết.
Còn , rốt cuộc chỉ là một nữ nhân m.á.u đỏ da thịt, phàm mong manh mưu sâu kế hiểm của lòng . Cái đáng sợ vạn quỷ trong sương, mà chính là ánh mắt đời khi tham niệm dâng cao.
Ban ngày, đưa quỷ về cõi âm, thu gom những linh hồn lạc lối nơi đồng ruộng bờ khe. Ban đêm, dẫn tang, đưa xác, giữ trọn trật tự âm dương. Mỗi một bước chân, một tiếng ngân, là một nhịp duy trì cán cân giữa hai giới. Cuộc đời vốn định sẵn như thế, cô độc, nặng nề, song cũng thể chối bỏ.
Hôm , trời Miêu Cương ảm đạm. Trên triền núi, mây đen vần vũ, sấm chớp nổ vang, như báo hiệu điềm chẳng lành. Đoàn ngựa xe xa hoa của triều đình tiến vùng đất vốn đầy quỷ dị . Người đến chính là vị tiểu công chúa hoàng đế sủng ái nhất. Nàng mới đôi tám, dung nhan rực rỡ như đóa mẫu đơn nở trong sương, ánh mắt cao ngạo như vầng trăng cao vọi, bước đến mang theo thở vương giả khiến thường cúi đầu.
Ta lặng nơi chân núi, trầm ngâm chuông bạc khẽ rung, thì nàng đưa mắt thấy.
Ánh mắt công chúa lóe sáng, nửa phần hứng thú, nửa phần khinh khỉnh. Nàng khẽ nghiêng đầu, giọng cao vút mà ngọt gắt, vang vọng giữa núi rừng:
“Chiếc lắc tinh xảo bao. Con chó cưng của bổn cung đang thiếu một món đồ chơi giải khuây. Ngươi giá , bổn công chúa mua.”
Lời dứt, tiếng của cung nữ theo hầu vang lên như lưỡi d.a.o lạnh cắt màn sương. Họ , một nữ tử y phục trắng tinh mộc mạc, chẳng khác gì phường dân quê, mà dám giữ vật lạ như thế trong tay.
Trong khoảnh khắc, m.á.u trong như đông , nhưng gương mặt vẫn giữ điềm tĩnh. Ta khẽ nâng tay, chuông bạc theo động tác lay động, phát tiếng ngân mảnh như sợi chỉ xuyên qua lòng . Mắt thẳng, chậm rãi :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dan-hon-nhan/chap-1.html.]
“Không bán. Bao nhiêu tiền cũng bán.”
Giọng dẫu bình lặng, song từng chữ rơi xuống như đá nặng trong nước, âm trầm khó lay.
Công chúa nhướng mày, như thấy điều nực nhất thế gian. Nàng bật , nụ mà sắc lạnh, phảng phất như gió mưa đỉnh núi.
“Chỉ là món đồ chơi tầm thường, ngươi vẻ trân quý. Hay ngươi sợ bản cung trả nổi cái giá ngươi ?”
Ta lắc đầu, hít một dài, trong lòng nén cơn sóng dữ. Ta , kẻ kiêu ngạo như nàng, lời của sẽ chẳng khác nào đàn gảy tai trâu. chuông bạc là sinh mệnh của , là huyết mạch tổ tiên, là ranh giới ngăn quỷ dữ tràn nhân gian.
Ta cất giọng, chậm mà rõ:
“Vật … vật bán buôn. Nó chỉ thể do dùng, khác cầm , ắt gặp điềm chẳng lành. Mong công chúa minh xét.”
Song, càng , càng khiến nàng ngạo mạng. Đôi mắt nàng lóe sáng hứng thú, như kẻ thấy một thứ đồ hiếm lạ, càng cấm kị, càng chiếm lấy.
“Điềm chẳng lành?” – nàng ngửa cổ , giọng trong trẻo vang vọng núi rừng, nhưng trong tai , như tiếng quỷ gào bên mộ. – “Chỉ là trò mê tín của hạng dân quê. Ngươi dọa kẻ khác, nhưng chẳng dọa nổi bổn công chúa.”
Lời rơi xuống, trời vốn âm u nổi thêm trận cuồng phong. Lá cây rít lên, mây đen ép xuống, tựa như hàng vạn oán linh đang quỳ rạp , chực chờ tiếng ngân từ chuông bạc trong tay .
Ta giữ chặt chiếc lắc, hô hấp nặng nề. Từ sâu trong núi, một tiếng tru rền rĩ của dã thú vang lên, kéo theo hàng loạt tiếng vọng quái dị. Ranh giới âm dương vốn mong manh, chỉ cần một sơ sẩy, sẽ vô oan hồn chực thoát .
công chúa chẳng hề . Nàng chỉ chuông bạc trong tay như thấy bảo vật, càng thêm tham lam, càng thêm cao ngạo.
Còn , trong lòng bỗng trào dâng một nỗi bi ai khó tả. Thế gian , quỷ dữ thể thu phục, oan hồn thể dẫn lối, nhưng lòng – tham, sân, si– chuông bạc ngân lên mà dừng ?