[Đam Mỹ] Xuyên Thành Cỏ Dại Quyến Rũ Sư Tôn Nam Chính - chương 2: Ta là đại nam....
Cập nhật lúc: 2025-12-03 05:30:15
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đầu! Toàn bộ đều là da bọc xương!
Yến Lê Chu đầu tiên thấy cảnh tượng như , trong nguyên tác bao giờ miêu tả chi tiết đến mức đáng sợ như thế. Những cái đầu như những quả táo hong gió, hốc mắt sâu hoắm, khô quắt, tròng mắt cố gắng mở một chút. Cằm hé , miệng mở, lộ lưỡi khô cứng đen nhánh bên trong.
Lạc Bất Giác quanh quái thụ hai vòng. Không khí yên tĩnh mà gì đó bất thường, đầu mặt lá cây ngừng d.a.o động, nhưng bất cứ âm thanh nào, chỉ tiếng giày đạp lên đá “đạp đạp” vang lên đều đặn.
Yến Lê Chu tự giác chui sâu túi thơm, chỉ ló một mảnh lá cây bên ngoài.
Đột nhiên, cảm giác thứ gì đó nắm lấy eo . Cố ngẩng đầu mới phát hiện là Lạc Bất Giác đang trêu chọc. Hắn định phản ứng thì thấy một tay nhéo , tay bôi một giọt m.á.u lên , mùi m.á.u tươi dày đặc khiến Yến Lê Chu nôn khan.
Cậu cảm nhận cơ thể cao lên bất ngờ. Mái tóc dài rũ khuôn mặt, xiêm y trắng tinh chỉnh tề, tay chân ngoan ngoãn như đang trạm. Cả ngơ ngác, đuôi mắt giơ lên, mà vẫn mang vẻ như đang . Một sợi tóc đen dính mũi và mặt , khiến Yến Lê Chu khỏi nháy mắt, cảm giác mắt khó tin.
Trước mắt , giơ tay, và Yến Lê Chu biến từ cây cỏ thành .
Lạc Bất Giác buông tay, lùi một bước. Một làn tro bụi bay lên tan , mặt Yến Lê Chu chỉ còn một hài t.ử bên hông .
Lạc Bất Giác duỗi tay nắm lấy Yến Lê Chu, một câu ngắn gọn: “Đi.”
Chưa kịp phản ứng, Yến Lê Chu cảm thấy tay chân kéo , tự chủ nổi. Lạc Bất Giác cúi , duỗi tay nhấc Yến Lê Chu từ đất lên, đặt xuống mặt , : “Ăn xong .”
Yến Lê Chu kinh ngạc, kháng cự nhưng bàn tay Lạc Bất Giác cầm đất đen trông nghiêm túc, đó là đất nơi quái thụ mọc đầy, đất chôn những gì sạch sẽ. Ăn đất như sẽ an , thể tiêu chảy!
Cậu cố gắng kiểm soát tay chân, nhưng cuối cùng gì , giữa trung bất động.
Lạc Bất Giác chằm chằm, dường như hiểu vì lệnh. Yến Lê Chu phát hiện bỗng dưng thể tự do điều khiển cơ thể, thích thú dậm chân, cảm thấy cao hứng.
Một bên, phiên bản nhỏ của Lạc Bất Giác vẫn , nhẹ khụ một tiếng, giọng thanh thanh: “Ngươi… ?”
Yến Lê Chu trả lời nhưng ngăn , giọng trong trẻo, mơ hồ, mang theo một chút… nụ dịu dàng.
Lúc , Yến Lê Chu chú ý tới trang phục của Lạc Bất Giác: vân văn cẩm y với điểm hồng nhạt vạt áo, tuy ghét màu hồng nhạt, nhưng rõ ràng… đây là trang phục nữ sinh.
“Ta biến thành nữ nhân?”
Hắn cúi đầu, tầm mắt dừng ở n.g.ự.c .
Bình thản.
Lạc Bất Giác từ đầu thấy lời mặt, nhưng mặt hề lộ vẻ kinh ngạc, ngược , chính vì Yến Lê Chu lên tiếng mà mới hỏi:
“Ngươi thích nữ nhân ?”
Yến Lê Chu thở dốc, giọng khó nhọc: “Ta đương nhiên thích! Ta là một đại nam nhân…”
“Đongggg!”
Một tiếng động đột ngột vang lên mặt đất, phá tan câu , cả hai cùng về phía phát âm thanh.
mặt đất sạch sẽ, chẳng gì.
“Đongggg!”
Một nữa, tiếng vang nặng nề. Trên đỉnh cây khổng lồ, đầu của những cành cây da bọc xương che trời lay động, rơi xuống mặt đất tạo tiếng vang, đất đen che phủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dam-my-xuyen-thanh-co-dai-quyen-ru-su-ton-nam-chinh/chuong-2-ta-la-dai-nam.html.]
Cây khổng lồ đất bất ngờ trỗi dậy.
“Ta… thấy gì…”
Màu đen cây uốn vặn, cuối cùng hiện một khuôn mặt, miệng mở đóng, từng chữ trồi thành câu.
Yến Lê Chu kinh hãi, màu đen cây cùng đạo phù chú nháy lửa, cuối cùng hóa thành làn khói hôi.
Đầu thụ ngừng cử động, nhánh cây vươn như bắt lấy hai tán cây.
“Ta đầu, các ngươi… hai cái đầu.”
Khoảnh khắc Lạc Bất Giác kết quyết tay, hình phục hồi nguyên trạng.
Trong tay kiếm lóe tia sáng c.h.é.m đầu thụ, Yến Lê Chu thừa cơ cách , cố với lấy góc áo Lạc Bất Giác, thấy eo kiếm, duỗi tay chạm.
kịp, Lạc Bất Giác đặt tay lên đầu :
“Ngoan một chút.”
Yến Lê Chu c.ắ.n răng, thầm nghĩ nếu lợi dụng lúc Lạc Bất Giác bận, chắc khó chạy thoát. Rốt cuộc, Lạc Bất Giác là vai chính, nếu gặp nam chủ, tác giả sẽ bắt gì, còn chỉ là tiểu thảo.
Hắn chạy, ý niệm nhen nhóm thì một thanh kiếm ném mặt .
Lạc Bất Giác bước tới, lưng cây cổ thụ đổ ầm xuống, thụ đứt đoạn, mặt Yến Lê Chu, biến về hình dáng tiểu hài nhi.
“Đi ?”
Yến Lê Chu bò dậy, vỗ bụi tro , định lên tiếng nhưng cảm giác gì đó lung lay mắt.
Cây khổng lồ ngã xuống, ánh sáng mặt trời chiếu , các bức tường đình viện lấp lánh kim sắc, phản chiếu bóng dáng. Trên vách tường, hiện rõ hai hình ảnh Lạc Bất Giác: một lớn, một nhỏ, đan xen, tiểu bản tay nâng cây nến phát sáng chiếu rõ hình dáng Yến Lê Chu.
Lạc Bất Giác thò tay qua, Yến Lê Chu nhanh trí thổi tắt ngọn nến ảo mặt, vật xung quanh vẫn hiện diện bình thường.
Nguyên tác, đây là cảnh nam chủ gặp Lạc Bất Giác, chỉ vài đoạn nhắc.
Vách tường chiếu ánh kim, Yến Lê Chu quan sát hình ảnh ngọn nến, nhận các hình ảnh vách phản chiếu động tác, ánh sáng, như rõ chi tiết.
Lạc Bất Giác phục hồi hình, cách xa, ánh mắt lạnh lùng.
Xung quanh, vô mảnh thẻ đỏ treo lắc lư, phong động khiến mặt thẻ rung, ghi đầy lời cầu xin, oán niệm bám lên mặt thẻ, gần như hóa thành thực thể.
Dưới tán cây, lư hương nghi ngút khói, nháy mắt vô hỏa tự cháy.
Yến Lê Chu sương mù tan dần, duy nhất một tòa… thần tượng xuất hiện.
Dưới ánh mặt trời, kim sắc lấp lánh, thần tượng hoa sen, tựa như đ.â.m xuyên trung, nhưng trông u sầu, khiến Yến Lê Chu nhíu mày.
Nguyên tác chỉ chùa miếu, nhưng thực tế, nơi chẳng còn gì nguyên vẹn, pho tượng cũng mục rữa, xí.
Lạc Bất Giác nắm kiếm, trong chớp mắt đến thần tượng, thử c.h.é.m một nhát.
“Đang—”
“Bức tượng phía , tay như còn sống, nháy mắt khép , cứng cỏi chắn đường, ngăn vét c.h.é.m của Lạc Bất Giác.”