Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

[Đam mỹ] Dụ Khởi - Chương 14: Lời Tỏ Tình

Cập nhật lúc: 2025-06-07 16:28:45
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 Vì đâu đó trong cậu vẫn đặt cho bà Trần Một hy vọng nhỏ nhoi rằng bà sẽ thay đổi vì cậu, thế nhưng không, cho đến tận ngày hôm nay cậu mới nhận ra rằng tia hy vọng của mình dành cho bà đều thừa thãi.

 

 Cậu nên nhận ra sớm hơn hoặc là đã biết trước kết quả nhưng vẫn muốn đặt vào đó một niềm tin, vì bà Trần là mẹ của cậu. Tuy quãng đường đại học của cậu không được bà chăm lo nhưng dẫu sao thời gian trung học cũng đã lo lắng cho cậu không ít.

 

 Đó là những gì mà Trần Dụ có thể suy nghĩ tốt về bà Trần, xem như đó một hình ảnh người mẹ yêu thương chăm lo cho con còn lưu lại trong tim cậu.

 

 Giờ đây đã tan biến rồi.

 

 Cũng mệt mỏi, lo lắng quá nhiều về bà rồi.

 

 Đến lúc, tìm tự do cho bản thân.

 

 Sáng ra đã không thấy Trần Dụ đâu Dụ Minh ra khỏi phòng, lúc đi ngang qua một căn phòng không khoá cửa cậu đoán đây là phòng của bà Trần, dường như bà đi cả đêm không về, nhìn vào căn phòng lạnh vắng Dụ Minh cảm thán: “Không thể tin được, chơi quên luôn sức khoẻ mà.”

 

 Trần Dụ loay hoay làm buổi sáng cho Dụ Minh, thấy anh ta bước ra cậu liền chào hỏi: “Dậy rồi à, anh rửa mặt rồi vào ăn sáng.”

 

 “Sao không kêu anh thức dậy cùng em.” Dụ Minh đi vào nhà vệ sinh.

 

 “Thấy anh ngủ ngon giấc em không đành gọi.” Trần Dụ nói theo bóng lưng cậu.

 

 Ăn sáng xong Trần Dụ đưa Dụ Minh đi dạo một vòng khu xóm, ở cuối xóm có một cái giếng nước xung quanh có rất nhiều cỏ dại và cỏ bông lau, bên dưới xung quanh giếng nước được lót bằng những ống gạch men nâu đỏ làm hài hoà và có phần cổ điển với làng quê.

 

 Dụ Minh nhìn khung cảnh này tỏ ra hài lòng thích thú, cậu còn chụp lại một số khung cảnh để đăng lên dòng trạng thái.

 

 Yên bình và thơ mộng quá đi.

 

 Tiếp đó Trần Dụ đưa Dụ Minh đến một nơi gọi là “căn cứ bí mật” của cậu và bạn bè lúc nhỏ, nơi này có một cây đại thụ to cách đó không xa có một căn nhà hoang cỏ mọc um tùm, bởi vì đã lâu rồi mọi người không còn tụ hợp để vui chơi, do đó không còn ai dọn dẹp căn cứ bí mật nữa.

 

 Nhì nơi này Trần Dụ cảm nhận rõ hơn rằng thời gian trôi qua rất nhanh, mới ngày nào nơi đây còn là nơi đầy tiếng cười vui, vừa qua vài năm đã trở nên u buồn và hẻo lánh.

 

 “Ở đây vào buổi tối có rất nhiều đom đóm.” Trần Du kể, “Lúc trước bọn em còn thi nhau xem ai bắt được nhiều đom đóm hơn nữa.”

 

 Nhìn Trần Dụ vui vẻ kể lại Dụ Minh nở một nụ cười.

 

 “Kết quả bắt xong rồi thì lại quên đếm.” Trần Dụ cười, “Lúc đó bọn em ngáo vãi chưởng.”

 

 Họ ngồi dưới gốc cổ thụ kể cho nhau nghe nhiều câu chuyện của bản thân khi còn nhỏ, đa phần là câu chuyện của Trần Dụ bởi vì Dụ Minh lớn lên ở thành phố nên tuổi thơ của cậu được xem là hạn hẹp không có gì vui để kể ra cho Trần Dụ nghe.

 

 Ngồi tại nơi đây Dụ Minh mới nếm trải được như thế nào là làng quê thanh bình, thành phố khói bụi cậu sống quen rồi nên khi nếm được hương vị mộc mạc đơn sơ không quá nhiều tiếng ô tô qua lại cùng những toà cao tần khiến Dụ Minh cảm thấy rất mới mẻ và cực kỳ thích nơi đây.

 

 Dụ Minh có xem qua hình ảnh xóm làng trên tivi hay phim ảnh nhưng đây là lần đầu cậu được trực tiếp nhìn thấy nó, cảm nhận nó, dường như cậu bị lôi cuốn bởi nét đẹp của nơi này mất rồi.

 

 “Cảm ơn em đã đưa anh đến đây.” Dụ Minh nhìn Trần Dụ cười nói, “Thích vãi.”

 

 “Tết lại về nhé.” Trần Dụ hỏi.

 

 Dụ Minh do dự một lúc rồi liền gật đầu.

 

 Nhắc đến “tết” thì Dụ Minh sực nhớ ra đã rất lâu rồi mình chưa về nhà đón tết cùng gia đình, chắc là từ khi cậu sang Đức du học. Cảm giác đón giao thừa như thế nào cậu đã gần như quên sạch hết.

 

 Nghĩ đến Dụ Minh lại buồn khôn xiết.

 

 “Sao anh buồn thế ạ?.” Thấy vẻ mặt Dụ Minh thay đổi Trần Dụ quan tâm hỏi.

 

 “Không có gì.” Cậu mỉm cười, “Tại nhớ nhà thôi.”

 

 “Anh không về thăm gia đình?” Trần Dụ nghe anh ta nhắc đến nhà thì liền hỏi.

 

 Dụ Minh nghẹn lời gật đầu với Trần Dụ.

 

 “Thế lần tới rảnh anh cho em về nhà anh chơi ha.” Trần Dụ đề nghị.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dam-my-du-khoi/chuong-14-loi-to-tinh.html.]

 Dụ Minh hơi khó xử nhưng cậu vẫn gật đầu đồng ý với Trần Dụ.

 

 Do thuốc trừ sâu dần xuất hiện nhiều nên số lượng đom đóm giảm đi nhiều so với lúc trước nhưng vẫn cứ gọi là đẹp. Trần Dụ cùng Dụ Minh rãi bước trên con đường mòn nhỏ, họ đi giữa một không gian mịt mờ, những đốm sáng nhỏ li ti dần hiện ra vây quanh hai người. Trần Dụ xiết c.h.ặ.t t.a.y Dụ Minh, vào thời khắc đó nhịp tim của cậu dần thay đổi, trong lòng cũng bừng lên một loại cảm giác khôn tả.

 

 Dụ Minh cảm nhận được một phần nào đó từ hơi thở của Trần Dụ, cậu cũng nắm chặt lấy tay của Trần Dụ chụp lấy một tấm ảnh.

 

 Đôi tay nắm chặt lấy nhau giữa muôn vàn chú đom đóm.

 

 Trần Dụ ngại ngùng khẽ hôn lên má Dụ Minh một cái, Dụ Minh tức khắc giật mình nhưng sau đó thì âu yếm mỉm cười rồi trao nụ hôn cho Trần Dụ.

 

 Ánh trăng cùng với ánh sáng nhỏ của đom đóm như được hoà quyện vào nhau tạo nên một khung cảnh ma mị thơ mộng, lãng mạn vô cùng.

 

 Hai đầu lưỡi khẽ chạm vào nhau, một loại cảm giác đặc biệt xuất hiện, tay chân Trần Dụ nóng bừng lên theo nhịp đập của con tim, Dụ Minh ôm lấy Trần Dụ không ngừng hôn lên bờ môi của cậu nhỏ.

 

 Cảm giác này được cho là rất ngọt ngào và đầy rẫy cảm xúc.

 

 Cậu và Dụ Minh cùng nhau hôn công khai trước mặt những vị khách đặc biệt.

 

 Những chú đom đóm như đang khiêu vũ trước màn tỏ tình đầy lãng mạn của cả hai.

 

 Họ nhảy múa chúc phúc cho đôi tình nhân trẻ, cùng nhau soi sáng tâm hồn còn chìm mãi trong bóng tối của cả hai.

 

 Dụ Minh ngừng hôn, đưa tay lên má Trần Dụ rồi ân cần mỉm cười: “Làm người yêu nhau có được không?”

 

 Trần Dụ bất ngờ trước lời tỏ tình của Dụ Minh, cậu không chắc đây có phải là một lời tỏ tình hay không nhưng hiện tại không gian tĩnh lặng một cách lạ thường, đom đóm như ngừng bay đứng yên một chỗ, những ngọn gió cũng dần im phăng phắc, cậu nghe thấy Dụ Minh nói gì đó trước mặt mình, cậu không dám tin vào những gì mình nghe thấy.

 

 Trước đây thường xuyên cùng nhau làm tình, song mối quan hệ này vẫn ở đó không có một bước tiến, chỉ có thể gọi bằng hai từ “anh em” mà thôi,  chính Trần Dụ cũng không mong cầu nó sẽ đi xa hơn nhưng bỗng nhiên thời khắc này nó như một nụ hoa đang dần nở rộ, tức khắc cậu muốn mối quan hệ này phát triển xa hơn.

 

 Trần Dụ gật đầu ôm lấy Dụ Minh: “Dạ.”

 

 “Anh sẽ ở bên cạnh em mãi mãi, cho đến khi hai người chúng ta trở thành hai ông già xấu xí mới thôi.” Nói xong Dụ Minh hôn lên bờ môi ướt đẫm của Trần Dụ.

 

 Hương vị ngọt ngào lúc này cả hai đều cảm nhận một cách chân thực và rõ ràng hơn.

 

 Trần Dụ nắm c.h.ặ.t t.a.y Dụ Minh dắt cậu ta về nhà, dương như Dụ Minh đang run lẩy bẩy hai mắt cứ nhìn láo liên xung quanh mình, bước chân thấp thoảng lo sợ.

 

 Thấy Dụ Minh rụt rè sợ sệt như thế khiến Trần Dụ phải bật cười không ngớt: “Không phải chứ, sợ ma nữa hả.”

 

 “Em nói cái gì vậy? Ma cỏ gì? Anh có… Sợ gì đâu!” Dụ Minh phản đối.

 

 “Vậy nắm c.h.ặ.t t.a.y em như thế làm gì?” Trần Dụ quay người qua, “Em còn cảm nhận được anh đang rất sợ nữa là, anh xem tay chân anh run lên hết cả rồi.”

 

 Dụ Minh hết lời biện bạch nên đành chấp nhận sự thật rằng mình sợ ma: “Ừa em nói đúng lắm, nhanh về thôi, ghê quá.”

 

 “Nhìn anh đi, mất hết hình tượng rồi.” Nói xong Trần Dụ bỗng dưng đứng sững lại ánh mắt hướng nhìn chằm chằm về phía trước, tay chân Trần Dụ cũng run đồng điệu với Dụ Minh, “Anh xem phía trước có gì kìa, không phải là ma chứ.”

 

 Nghe xong Dụ Minh ôm chặt lấy Trần Dụ la hét um trời, Trần Dụ thấy anh ta bị mình doạ đến hồn phách bay tám hướng thì liền khoái trí cười không ngớt.

 

 “Em đùa anh thôi.” Cậu đưa tay xoa đầu Dụ Minh, “Xin lỗi anh.”

 

 “Em dám lừa anh, về đến phòng em biết tay.” Dụ Minh đe doạ.

 

 “Thế anh ở đây nột mình đi, khỏi về nữa.” Nói xong Trần Dụ buôn tay Du Minh ra rồi bắt đầu chạy đi.

 

 Dụ Minh hốt hoảng đuổi theo sau kêu lên: “Trần Dụ chậm thôi đợi anh với.”

 

 Tối hôm nay bà Trần lại không về, Trần Dụ cảm thấy rất khâm phục bà vì bà có thể cờ b.ạ.c mà quên luôn nhà cửa con cái của mình. Bà Trần cứ như thế này thì liệu còn sống được bao nhiêu năm, bệnh tình không lo chỉ lo bài bạc, chả trách bà ta lại ốm đi trông thấy.

 

 Có mấy cô chú gần nhà cũng khuyên bà nên dưỡng bệnh chú ý đến sức khoẻ, góp ý xong thì liền bị bà cho ăn một tràng võ mồm đầy rẫy từ ngữ thô tục. Từ đó chuyện của bà Trần chả ai quan tâm đến nữa, khuyên không thành lại mang tiếng vào thân.

 

 Trần Dụ là con của bà nhưng mỗi khi nhắc đến cũng bị bà nói nặng nói nhẹ, so sánh đủ điều khiến cậu xuất hiện nhiều nỗi buồn tột độ, do đó hình ảnh của một người mẹ dần nhạt nhoà trong đôi mắt của Trần Dụ.

 

 Sau khi tắm rửa xong Trần Dụ và Dụ Minh gọi cho Mei để hỏi thăm Tiểu Dụ, con mèo này rất quấn người nên khi ở nhà nhà Mei nó cũng cực kỳ ngoan ngoãn và nghe lời cô ấy. Tiểu Dụ thấy hình ảnh hai người qua điện thoại thì meo meo lên mấy cái như thể nó muốn nói “con rất nhớ hai người” vậy.

Loading...