[Đam mỹ] Dụ Khởi - Chương 13: Quê Hương Cũ
Cập nhật lúc: 2025-05-27 14:30:24
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai người cùng nhau thay chăn ga giường xong thì liền quét dọn lại phòng ốc lau chùi cửa kính, trong suốt quá trình này cả hai đều phối hợp cùng nhau, giúp đỡ nhau, tuy rằng có chút mệt mỏi nhưng Trần Dụ cảm thấy bấy nhiêu đó không hơn thua gì với việc Dụ Minh cùng cậu quét dọn từng ngõ ngách khiến bao nhiêu mệt mỏi đều tan biến đi.
Dụ Minh uể oải cả người ngả lưng ra giường, Trần Dụ thấy anh ta mệt thì liền đi rót nước. Trước mắt cậu tủ lạnh trống trơn, nó không sạch sẽ lắm điều này cho thấy thường ngày Bà Trần không lau chùi dọn dẹp nó, Trần Dụ thở dài đóng cửa tủ lại.
Mang nước cho Dụ Minh xong thì cậu để anh ta nghỉ ngơi còn cậu thì dọn dẹp lặt vặt bên ngoài, cậu cảm thấy căn nhà này của cậu như một căn nhà hoang không chủ vậy nơi đâu cũng có thể ngửi thấy mùi ẩm móc. Lau chùi xong Trần Dụ lăn ra sô pha mà thở vì quá mệt mỏi.
Bà Trần mở cửa bước vào, ánh mắt bà nhìn cậu không chút bất ngờ như kiểu cậu có về hay không cũng không quan trọng, với bà mà nói tiền và cờ b.ạ.c mới là thứ quan trọng nhất.
Trần Dụ nhìn bà có vẻ ốm đi rất nhiều so với trước đây, chắc là do bệnh tình của bà và thêm cái thói cờ b.ạ.c nhịn ăn nhịn uống nên cơ thể bà mới ốm o gầy mòn như thế.
Trần Dụ xém chút là không nhìn ra bà.
“Về rồi đó à.” Bà Trần bỏ túi ni lông lên bàn dửng dưng đi vào bếp, “Nghe mấy mụ hàng xóm đồn mày về với thằng nào giàu lắm hả?”
“Dạ, bạn con.” Trần Dụ theo bà vào trong bếp, “Mẹ lừa con à? Không phải mẹ kêu con gửi tiền cho mẹ sửa nhà sao?” Cậu hỏi bà.
“Vậy mẹ sửa ở đâu.” Trần Dụ tỏ ra khó chịu với bà.
“Tao sửa một mớ, số còn lại tao mua thuốc men, ăn uống hết cả rồi.” Bà Trần liếc cậu, “Mày về đây làm gì?”
“Mẹ hỏi con về đây làm gì sao?” Trần Dụ không nén được nước mắt, “Nếu con không về thì sao con biết được mẹ dùng số tiền con vất vả kiếm được đi cược bạc chứ.”
Bà Trần tát vào mặt cậu một cái, âm thanh phát ra rõ to: “Mày im miệng, mày là do tao sinh ra mày không có quyền trách móc hỏi tội tao, tiền gửi về cho tao thì tao muốn làm gì thì mặc tao.”
Nghe tiếng động lớn Dụ Minh mở cửa chạy ra: “Có chuyện gì thế Trần Dụ?” Cậu đối mặt với bà Trần, “Chào cô con là…”
Chưa để cậu nói hết cậu bà Trần cáu gắt hỏi: “Mày là ai?”
“Anh ấy là bạn con.” Trần Dụ trả lời thay Dụ Minh.
Dụ Minh tiến đến xoa dịu bà rồi đưa bà Trần lại sô pha, Dụ Minh ra hiệu cho Trần Dụ rót nước còn cậu thì nói lời ngọt ngào để bà Trần nguôi giận.
“Cô à, cô bình tĩnh lại uống chút nước há.” Dụ Minh đưa lý nước cho bà.
Bà Trần nhìn Dụ Minh cười hớn hở: “Cháu con cái nhà ai ngoan ngoãn quá.” Nói xong bà liếc sang Trần Dụ lớn tiếng, “Ai đâu như con cái nhà này, đúng là bất hạnh.”
“Bất hạnh” bà Trần cảm thấy bất hạnh vì số tiền mà Trần Dụ gửi về cho mình quá ít ỏi hay là do Trần Dụ không quan tâm đến bà?
Chính tai cậu nghe người mẹ ruột của mình nói thế khiến Trận Dụ tức khắc có hơi hoảng sợ, những gì cậu làm cho bà, vì bà ấy mà nhịn ăn nhịn uống đi làm vất vả để rồi đổi lại hai từ “bất hạnh” được thốt ra.
Những gì cậu làm bà không nhìn thấy và cảm nhận được nhưng ít ra bà cũng phải biết suy nghĩ rằng số tiền mà bà mang đi cược bạc là số tiền mà Trần Dụ đã phải ký giấy nợ vì bà.
Đúng rồi bà Trần không hề biết.
Về đến đây nhìn căn nhà vẫn không gì đổi mới, vẫn tồi tàn rách nát như cái ngày mà cậu rời khỏi đây, lòng cậu hụt hẫng vô cùng trước những gì cậu trông thấy. Trước đó cậu luôn suy nghĩ về ngôi nhà mà bà Trần sửa sang lại, nó sẽ như thế nào?
Thật rách nát.
Trần Dụ đứng lên trở về phòng, cậu đóng cửa lại nhẹ đến mức không phát ra tiếng động, có lẽ cậu hoảng sợ, lòng cậu đầy rẫy nỗi căm phẫn và uất ức tiếp đến là hối hận. Có quá nhiều chuyện để Trần Dụ phải lo lắng và suy ngẫm song giờ đây cậu không cách nào hình dung hay ngẫm nghĩ về nó nữa.
Có lẽ là do cậu hy vọng về một mái nhà mới, một người mẹ yêu thương con mình hơn, để rồi bây giờ thứ trước mắt cậu là một mớ hỗn độn đầy tạp nham, dường như có người đang tự đào hố chôn chính bản thân mình vậy.
Nói chuyện với bà Trần xong Dụ Minh trở về phòng, lúc này Trần Du ngồi ngay trước cửa sổ không động đậy, dường như em ấy không hề nghe thấy tiếng bước chân của cậu, cậu bước lại gần hơn Trần Dụ bất ngờ ôm chặt lấy cậu khóc nức nở.
Dụ Minh có cảm nhận được sự đau lòng đầy tuyệt vọng của Trần Dụ hay không?
Hay chỉ là nhất thời an ủi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dam-my-du-khoi/chuong-13-que-huong-cu.html.]
Buổi chiều ở nơi này rất lạnh, nhiệt độ giảm còn 15 độ, Trần Dụ khoác áo ấm vào, cậu nấu cho Dụ Minh một bát mì trứng ăn lót dạ, dự định ăn xong họ sẽ đi ngắm hoàng hôn.
Vùng quê mộc mạc thơ mộng, Trần Dụ dắt Dụ Minh đi theo một con đường mòn nhỏ hai bên đầy cỏ dại mọc um tùm, những cây đại thụ to lớn đứng thẳng tắp xung quanh họ như những người lính canh gác trang nghiêm. Đi thêm vài đoạn nhỏ Trần Dụ rẽ trái, những cây đại thụ dần thưa đi nhiều, trước mắt họ ánh hoàng hôn len lỏi sau những tán cây dần hiện lên.
Họ từ từ bước cao lên ngọn đồi trước mặt, có thể nhìn thấy rõ mặt trời đang dần hạ mình lẩn trốn giữa một biển trời bao la, nhưng không thể nào thoát được bởi vì chỉ cần đi hết nửa vòng trái đất thì nửa vòng khác lại xuất hiện, cứ thế mà lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ.
Việc này cũng giống như Trần Dụ, cậu loanh quanh trong cái vòng lặp của bản thân, không thể thoát ra khỏi nó, bởi vì cậu không có cách nào thoát ra.
Trần Dụ nằm xuống mặt cỏ, hương vị tuổi thơ chợt trở về, cậu nhắm mắt cảm nhận và tận hưởng nó một cách chậm rãi, những hình ảnh khi trước dần hiện lên, ông Trần xuất hiện bế cậu lên hô hào cười nói, những bạn bè chạy theo phía sau cũng túng hứng không ngớt.
Ông Trần tập cậu chạy xe vào những buổi chiều, ông đưa cậu đi học vào mỗi buổi sáng, làm cơm cho cậu ăn, sau đó ông Trần mắc bệnh cậu lo lắng ngày đêm chăm sóc cho ông, ông Trần mất cậu đau lòng khóc như mưa.
Những hình ảnh về ông Trần hiên lên rất rõ ràng và đầy chân thực.
Dụ Minh thấy thế cũng ngả lưng xuống: “Thoải mái không?” Dụ Minh nhìn Trần Dụ hỏi.
“Ừa, em rất thích cảm giác như thế này.” Trần Dụ mở mắt nhìn trời, “Yên bình lắm.”
Dụ Minh đặt lên môi Trần Dụ một nụ hôn, nước mắt Trần Dụ từ từ lăn xuống đến khoé môi: “Em nhớ ba lắm.”
Dụ Minh ôm cậu vào lòng, Trần Dụ nhỏ nhắn như Tiểu Dụ vậy, rất nhỏ nhắn và đáng yêu.
Trời lạnh hơn, hai người nắm tay nhau trở về nhà, đến đầu xóm thì mới buông tay ra, Trần Dụ vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ tay của Dụ Minh chuyền qua, cậu đi chậm rãi lại bởi vì cậu muốn khoảng thời gian thân mật bên Dụ Minh lâu hơn một chút.
Tối hôm nay bà Trần không về chắc là lại đi chơi bài, Trần Dụ thở dài vì cái tính không bỏ được của mẹ mình, cậu mở điện thoại gọi cho bà. Bà Trần bất máy nhưng không để tâm đến điện thoại mà chỉ tập trung vào những quân bài của mình.
“Mẹ à, về ăn cơm thôi.” Trần Dụ hạ giọng gọi bà.
“Ăn ăn cái gì chứ, bà đây đang sống c.h.ế.t với bọn này.” Nói xong bà Trần liền cúp máy.
Trần Dụ thở dài trước mặt Dụ Minh: “Chúng ta ăn thôi, bà ta hết thuốc chữa rồi.”
“Hay để anh nói chuyện với cô thử xem.” Dụ Minh nói.
“Em mặc kệ, bỏ đi.” Nói xong cậu kéo Dụ Minh ngồi vào bàn, “Ăn thôi.”
Quả thật cậu đã hết cách với mẹ của mình rồi, bây giờ bà Trần muốn làm gì thì làm Trần Dụ không khuyên ngăn bà nữa, cậu hiện tại rất thất vọng và mệt mỏi.
Trần Dụ pha cho Dụ Minh một ly sữa ấm để Dụ Minh tắm xong là có thể uống ngay. Quê của Trần Dụ vào buổi tối rất lạnh phòng tắm lại không có máy nước nóng, Dụ Minh tắm xong thì nhảy mũi liên tục, thấy vậy Trần Dụ quan tâm hỏi: “Sao thế? Anh không quen hả?” Cậu tiến đến đưa áo cho Dụ Minh, “Khoác vào kẻo bị cảm.”
“Lạnh quá.” Dụ Minh xoa xoa hai tay vào nhau.
Trần Dụ đưa ly sữa cho Dụ Minh: “Anh uống đi, em mới pha.”
Dụ Minh nhận lấy: “Cảm ơn.”
Cậu và Trần Dụ ngồi xem tivi một chốc lại cảm thấy buồn ngủ, ngày hôm nay hai người họ đã đi một quãng đường dài từ thành phố H đến đây cộng với việc buổi chiều cuốc bộ đi lên đồi ngắm hoàng hôn nên cả hai đã thấm mệt đến rã rời.
Nằm trên giường Trần Dụ kể cho cậu nghe một vài câu chuyện thuở nhỏ làm Dụ Minh cười không ngớt, dường như tất cả sự mệt mỏi đều tan biến, cũng có thể nó đang ẩn nấp dưới những tràng cười sảng khoái nhưng dẫu sao thì cũng cứ cười đi vì hiện tại họ rất cần những niềm vui và nụ cười như thế.
Một lúc sau thì cả hai đã đi vào giấc ngủ, Dụ Minh ôm Trần Dụ vào lòng mình để chia sẻ sự ấm áp cho nhau giữa một nơi quen thuộc nhưng đầy lạnh lẽo đối với Trần Dụ.
Có một người mẹ ruột thịt không quan tâm đến con cái chỉ mải mê cờ b.ạ.c mà đánh mất đi bổn phận một người làm mẹ.
Bà Trần không đáng nhận một xu nào từ Trần Dụ.
Trần Dụ thì lại khác, tuy vất vả nhưng vẫn chăm lo tảo tần cho bà Trần, còn vì bà mà mượn nợ, nhọc nhằn biết bao.