6
Tôi đi gặp trợ lí của của tiên sinh.
Là một người trẻ tuổi có năng lực, chúng ta đã giao lưu với nhau rất nhiều lần.
Đương nhiên đa số là do tình nhân của tiên sinh.
Chúng tôi ở chung với nhau rất vui vẻ, ít nhất là khi đối mặt với vấn đề gia chủ tương lai thì chúng tôi đều cùng chung một mục đích.
Trợ lí Trần đã đưa tôi đến một chỗ.
Tại một khu dân cư cũ.
“Thất cô gái đang giặt quần áo kia không? Hôm nay, cô ta chạy đến trước cổng công ty rồi nói bản thân là con gái ruột của ông chủ.”
Tôi nhìn qua thì thấy một cô gái có vẻ ngoài vô cùng yếu đuối.
Cô ta đang ngồi dưới nắng mặt trời giặt quần áo rồi phơi chúng đến mức mặt đỏ bừng lên.
Vẻ ngoài nhìn cũng khá giống tiên sinh, lại không có chỗ nào giống phu nhân nhưng cũng được xem là thanh tú dễ nhìn.
Ăn mặc khá đơn giản, đôi giày dưới chân thậm chí có hơi trắng bệch.
Xem ra tình hình trong nhà cũng không quá tốt.
Rất phù hợp với tình tiết được miêu tả trong tiểu thuyết.
Chẳng qua cô ta đúng là thiên kim giả, cái này vốn nên là sinh hoạt bình thường của cô ta.
“Tôi có hơi nghi ngờ tại sao tiên sinh lại không an bài cô ta ở nơi khác mà lại cho cô ta trở về nhà.” Tôi nghi ngờ hỏi.
Trợ lí Trần lắc đầu, nói: “Ông chủ đã an bài cho cô ta nhưng cô ta không muốn, nói bản thân không về nhà sẽ bị đánh nên một hai đòi trở về giặt quần áo.”
Trong đầu tôi bỗng xuất hiện một dấu chấm hỏi cực lớn.
Thiên kim giả này là đi theo con đường tiểu bạch hoa đáng thương nhưng kiên cường sao?
Rất hợp lí.
Càng như vậy sẽ càng làm cho tiên sinh thương xót cô ta hơn thôi.
“Cô ta nói thế nào?”
Trợ lí Trần cười nói: “Cô ta nói bản thân nghe lén được cuộc trò chuyện của bố mẹ nuôi, nói năm đó bọn họ đã tráo con. Có vài điểm không hợp lí nhưng ông chủ lại tin.”
“Không, tráo con là thật.”
Trợ lí Trần kinh ngạc mà nhìn tôi: “Anh Từ, anh cũng cảm thấy điều này là thật sao?”
Tôi gật đầu: “Bởi vì khi bọn họ đang tráo con, tôi ở hiện trường nhìn thấy, sau khi bọn họ rời đi thì tôi lại đổi về.”
Trợ lí Trần há to miệng.
Tôi ẩn sâu công và danh, mỉm cười một cách chuyên nghiệp.
Quả nhiên, vì đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, nên rất dễ khiến lòng người vui vẻ.
7
Sau khi trở lại bệnh viện không lâu thì kết quả giám định cũng đã có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/dai-tieu-thu-lay-nham-kich-ban-thien-kim-gia/chuong-3.html.]
Trợ lí Trần nhìn tờ giấy cũng không cảm thấy bất ngờ gì.
"Tuy rằng đại tiểu thư không có hứng thú với kinh doanh nhưng tôi biết cô ấy rất thông minh, cho dù không phải là con gái ông chủ thì cũng là một đứa con ưu tú. Không biết ông chủ sẽ nghĩ gì khi người khác chỉ nói một câu là đã nghi ngờ con gái của mình.”
Tôi vừa cười vừa búng vào tờ giấy rồi bỏ lại vào túi.
"Cậu cảm thấy vị thiên kim giả kia không thông minh sao?”
Trợ lí Trần nghĩ rồi nói: “Cũng rất thông minh nhưng là loại thông minh vặt, tâm tư quá nặng. Cô gái như này không được đánh giá cao lắm giống như nuôi thóc ra cây vậy? Tóm lại là khác biệt so với đại tiểu thư, đại tiểu thư vừa nhìn đã biết là một đứa con gái dương quang rực rỡ rồi.”
Tôi cười rộ lên.
Khi trở về Cố gia thì cũng đã là buổi tối.
Tiên sinh đang ngồi ở phòng khách chờ tôi, còn phu nhân ngồi bên cạnh ông ta xem TV.
Vừa thấy tôi trở về, ông ta liền đứng dậy: "Lão Từ, về rồi sao? Theo tôi đến thư phòng đi.”
Tôi đi theo sau ông ta lên tầng.
Khi đến thư phòng, tiên sinh trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi và tiên sinh đã quen biết nhau gần 20 năm rồi.
Sau khi tốt nghiệp thì tôi về làm việc tại Cố gia.
Đối với con người của ông ta, tôi cũng xem như tương đối hiểu biết.
Đa tình đa nghi lại còn hơi độc tài lộng quyền.
Nếu bạn nói ông ta không quan tâm đến phu nhân và đại tiểu thư thì cũng chưa chắc.
Ông ta vẫn rất để ý đến họ.
Cho nên bây giờ ông ta mới ngồi ở đây, hơn phân nửa là đang tính toán xem nên an ủi phu nhân hay là đại tiểu thư.
Bạn nhìn người này xem, không xấu không tốt.
Một lúc lâu sau, tiên sinh mới hỏi: "Kết quả thế nào rồi?”
Tôi đưa văn kiện cho tiên sinh rồi nói: "Ngài xem qua đi.”
Tiên sinh run tay mà nhận lấy văn kiện.
Văn kiện nhẹ nhàng mở ra.
Tiên sinh như bị hun khói, nheo mắt lại.
Qua hai phút, ông ta mới thở dài nhẹ nhõm, nhắm mắt rồi dựa vào lưng ghế.
“Đúng là tuổi đã lớn thật rồi.” Tiên sinh cười rồi sắc bén nhìn về phía tôi: “Lão Từ, cậu nhìn Thanh Cầm lớn lên, không có gạt tôi đấy chứ?”
Đạo đức nghề nghiệp của tôi vô cùng tốt đẹp vậy mà bây giờ lại nghi ngờ!
Là một quản gia kim bài nên mấy câu nói ấy của Cố Đình Sâm như đang chửi bới tôi!
Tôi nỗ lực duy trì nụ cười chuyên nghiệp, đáp: "Tiên sinh, mong ngài tin tưởng đạo đức nghề nghiệp của tôi, tôi sẽ không làm ra hành động bất kì nào để giấu giếm ngài, điều này như là sự vũ nhục đối với nghề nghiệp của tôi.”
Tôi ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nếu ngài không yên tâm, có thể đi xét nghiệm lại một lần nữa.”
Tiên sinh nhìn chằm chằm tôi vài giây rồi bật cười.
"Ai da, Lão Từ, tôi nói đùa thôi.”