Nhị như điều phiền muộn, thở dài một tiếng.
Ta hỏi , đợi tam xa mới : “Ôi, thích đèn hoa hình thỏ nhưng tam mua đèn hoa hình cá chép… Muội cũng thể trách , là đích tử, sinh cao quý, hà tất để ý một thứ nữ như thích gì chứ?”
“À? Vậy bảo mua thêm một chiếc đèn hoa hình thỏ nữa là ?”
“Như thì kì quá… Muội tự thứ thì chẳng còn thú vị gì nữa, tâm để ý xem thích gì, hà tất gì thẳng, còn khiến khó xử…”
“Cái gì?”
Ta gãi đầu gãi tai, cũng hiểu những lời vòng vo của .
Sao nghĩ nhiều như ? Chắc chắn là do ăn ít cơm quá.
Thế là kéo đến nhà bếp ăn khuya.
Ban đầu chịu ăn nhưng gọi đầu bếp cho một bát mì sò điệp tươi, còn ăn ngay mặt .
Cuối cùng nhị cũng chịu nổi, khẽ hỏi: “Muội thể uống một ngụm canh ?”
Ta đưa bát cho , khẽ uống một ngụm như thể uống gì.
Ta vỗ vỗ vai nhị : “Ôi chao, cứ thoải mái ăn , đừng sợ! Do ăn quá ít nên mới thường xuyên bệnh đó.”
Nói đoạn, cầm thìa múc canh mì đút cho , đút hết nửa bát, từ chối cũng .
Uống xong, mặt nhị hồng hào, trông vẻ tinh thần hơn.
“Thấy thế nào?”
“Mỗi ngày tay chân đều lạnh ngắt, bây giờ thì lạnh nữa .”
“Sau , sẽ ngày ngày dẫn ăn khuya.”
Ta cầm lấy hai chiếc đèn hoa, đưa về.
Đến cửa, treo một trong hai chiếc đèn hoa hình cá chép lên cửa phòng .
Nhị từ chối : “Nếu đại tỷ thích cá chép, thì tặng cả hai chiếc cho tỷ đấy.”
“Là cá chép thỏ thì khác biệt gì ? Treo ở đây bao nhiêu. Ta kể một câu chuyện nhé.”
“Chuyện gì?”
“Ngày xưa một nữ nhân nhà nông, khi chợ thấy những chiếc đèn hoa. Những chiếc đèn hoa đó thô sơ, thể so sánh với những chiếc chúng đang cầm, chỉ cần mười đồng tiền một chiếc. Nàng mua nhưng trong nhà tiền. Nàng ước mơ cả đời nhưng cuối cùng vẫn .”
“Nàng tiết kiệm đủ tiền ?”
“Không, nàng c.h.ế.t đói khi mới mười mấy tuổi.”
“Thật là thê thảm quá.”
Nhị còn chê đèn hoa hình cá chép nữa mà đem nó đặt trong phòng .
Từ đó về , thường xuyên kéo nhị ăn uống ngấu nghiến, tình cảm của hai cũng trở nên hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dai-tieu-thu-dua-vao-viec-an-uong-ngau-nghien-ma-nam-huong-chien-thang/4.html.]
Muội ăn ít nhưng cũng dần dần cảm nhận niềm vui khi ăn.
Trước đây, bao giờ vui vẻ vì cơm ăn.
Ta vất vả lắm mới khiến trở nên cởi mở hơn một chút nhưng nào ngờ, ngũ hoàng tử hủy hôn với .
Ngũ hoàng tử vốn là một vị hoàng tử sủng ái, mấy năm định với nhị .
bây giờ, lập thái tử nên cảm thấy nhị xứng với , liền hủy hôn.
Hắn định hôn với Tần Dao, con gái của thái phó, hôn kỳ là ba tháng .
Đối với nhị mà , đây quả là tin sét đánh ngang tai, còn cũng tức giận.
Ta dỗ dành cho vui vẻ chút, mà thái tử chỉ dùng một câu khiến buồn rầu.
Ta đến phòng , quả nhiên thấy đang .
"Hiện giờ thành trò của khắp kinh thành... Muội chẳng còn gì cả..."
Ta tiến lên nắm tay : " Sao chẳng còn gì chứ? Muội cơm ăn, còn nhiều xiêm y trang sức đẽ. Hơn nữa, mẫu sinh vẫn còn sống nhưng mẫu sinh mất từ lâu . Như , hơn nhiều."
"Đại tỷ hiểu, từ hôn là một nỗi sỉ nhục lớn đến mức nào..."
"Từ hôn thì từ hôn thôi, cũng chẳng chuyện lớn lao gì, lỡ bữa cơm của chúng . Hôm nay gà sa khương, tứ hỷ phúc đại, vịt sốt bát bửu và canh măng tươi thịt lạp."
Muội lắc đầu: "Muội ăn..."
"Vậy sẽ khách khí ."
6
Ta ăn sạch bữa trưa của , còn l.i.ế.m cả đĩa.
Muội kinh ngạc : "Đại tỷ đau lòng vì ?"
"Cũng đau lòng nhưng ăn uống là chuyện trời đất, trời sập cũng thể lỡ bữa cơm . Nhìn thấy những món mỹ vị , bao nhiêu nỗi buồn cũng tan biến hết."
"Muội ."
"Xem đây trổ tài cho xem."
Ta đến phòng bếp, vài cái bánh khoai tây, dùng d.a.o khắc thành hình mặt .
Sau đó, mang bánh khoai tây đưa cho .
"Muội xem bánh khoai tây , trông vui vẻ bao."
"Ngay cả khoai tây cũng đang chê ..."
"..."
Ta chịu nổi nữa mà đưa tay kéo khóe miệng đang trĩu xuống của lên: "Cười một cái cho xem."
"Phì."