“À… đúng …”
Ta vui vẻ ôm lấy Tiểu Thiền, lâu.
Xem , ông trời thực sự bạc đãi .
Ta cầm đồ thêu đến, phát hiện đó là y phục, giày và khăn tay của nam nhân.
Ta hỏi: “Cái cho ai?”
“Cho lão gia và tam thiếu gia… Thực , trong nhà nhiều thợ thêu nhưng phu nhân cứ những thứ …”
“Làm đồ cho phụ và thì gì . , họ ăn no ?”
“…”
Ta mất hai canh giờ để thành những thứ .
Ta hỏi Tiểu Thiền việc gì khác để , kinh ngạc việc gì khác.
Ta mất lâu mới hiểu rằng, ở phủ Thừa Tướng đều hạ nhân nên chỉ cần hưởng thụ thôi.
Ngay cả hạ nhân cũng việc cả ngày, hơn nhiều so với nghèo.
Sau khi thêu xong, đồ ăn buổi tối mang đến ngon hơn nhiều so với bữa trưa, mỗi món đều .
Qua lời giới thiệu của Tiểu Thiền, mới những món là canh nấm thạch hộc, cháo ghẹ nồi đất, sườn xào chua ngọt, sườn heo om hạt dẻ, bánh sữa hấp đường.
Ăn xong bữa cơm , quả thực xóa tan khổ sở mà chịu đựng ở kiếp .
Một lát , trời đổ mưa lớn, sân viện ngập nước, Tiểu Thiền : “Sân viện của chúng cũ nát thế , phu nhân cũng chịu sửa chữa…”
Vốn dĩ định sửa thành một vườn hoa trong sân nhưng đích mẫu cho chuyển những loài hoa quý đến, cũng sửa hàng rào nên chỉ còn vài đống đất nhỏ.
Mỗi khi trời mưa, nước mưa sẽ cuốn trôi bùn đất những đống đất nhỏ.
Ta bùn đất trong sân, cảm thấy phấn khích, nhiều bùn đất thế , thể trồng bao nhiêu rau chứ!
Ta gọi Tiểu Thiền mua nhiều hạt giống rau, rải khắp sân, mỗi ngày siêng năng tưới nước.
Tiểu Thiền mà mắt tròn xoe: “Tiểu thư, học trồng rau từ ?”
“Cái … từ sách mà .”
Mấy ngày , rau xanh mọc lên, giá đỗ tự ủ từ đậu xanh cũng thể ăn .
Mỗi ngày đều xào một đĩa rau xanh hoặc giá đỗ.
Không còn cách nào khác, rau củ mà nhà bếp mang đến đều quá , hầu như rau xào.
Nếu ăn thì chỉ thể tự thôi, Tiểu Thiền mà ngây .
Bây giờ vô cùng sùng bái , cảm thấy là Thần Nông tái thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dai-tieu-thu-dua-vao-viec-an-uong-ngau-nghien-ma-nam-huong-chien-thang/2.html.]
Đột nhiên một ngày nọ, Tiểu Thiền sợ hãi với : “Tiểu thư, phu nhân gọi sang.”
3
Tuy phu nhân mẫu ruột của nhưng cũng chẳng hai chữ đích mẫu nghĩa gì.
Ta nghĩ bụng, chắc cũng khác gì mẫu ruột nhỉ.
Thế nhưng Tiểu Thiền với : “Phu nhân đối với , thường xuyên mắng hoặc phạt . Mùa đông lạnh giá thế , chừng bà sẽ phạt quỳ đó.”
“Thì đích mẫu chính là kế mẫu.”
“Không kế mẫu ạ… Lát nữa, tiểu thư cẩn trọng một chút, đừng chọc giận phu nhân…”
Ta suy nghĩ một chút, mang theo một giỏ giá đỗ. Ta mang giá đỗ cho bà, chắc bà sẽ vui chứ?
Đến sân viện của đích mẫu, thấy ghế thái sư, một vị phu nhân vô cùng khí chất đang ngôi.
Bà đội trâm cài quý giá, mặc y phục lụa màu xanh hồ, trong tay còn cầm khăn thêu Tô Châu.
Khi đến phủ Thừa Tướng một thời gian, cũng miễn cưỡng nhận những thứ .
Thế nhưng bà mang vẻ mặt lạnh như tiền như thể nợ bà mười vạn lượng bạc .
Thật kỳ lạ, bà mặc y phục và trang sức đắt tiền như , chiếc ghế đẽ như nhưng bà vẫn vui.
Ta đưa một giỏ giá đỗ cho bà: “Mẫu , đây là giá đỗ con tự ủ. Khi nào mẫu đói bụng mà tìm thấy thức ăn thì thể dùng giá đỗ lót .”
Đích mẫu cau mày: “Con gì ?”
“Mẫu thích giá đỗ ? Con cũng trồng rau xanh và củ cải…”
“Con là một tiểu thư tướng phủ, mà tự trồng rau, sợ khác chê . Ta phạt con chép ‘Nữ Tắc’ và ‘ Nữ Huấn’ một trăm , chép xong về.”
Ta đến phòng bên chép phạt, Tiểu Thiền bất bình : “Phu nhân luôn như , vô cớ trách phạt tiểu thư. Đợi gả cho lang quân như ý là thể thoát khỏi khổ ải .”
Ta chép , Tiểu Thiền vội vàng lau nước mắt cho .
“Tiểu thư, đừng buồn…”
“Không, buồn, quá vui là đằng khác… Bút mực giấy nghiên tùy tiện dùng, còn thể luyện chữ…”
Ở kiếp , trong làng chỉ trưởng tử trong làng mới luyện chữ.
Gia đình bình dân mua nổi bút mực giấy nghiên.
Ta chép xong, đưa giấy cho đích mẫu. Bà khẽ liếc một cái, : “Con gì phục ?”
“Không ạ, cảm ơn mẫu cho con cơ hội luyện chữ!”
Ta chạy ùa đến ôm lấy bà, bà vẻ tự nhiên : “Con… con buông .”
“Không buông!”