Phu nhân tựa vào vai ông chủ, khẽ thì thầm điều gì đó. Ông chủ vỗ nhẹ lên vai bà để trấn an.
Chỉ có người phụ nữ trung niên là chăm chú nhìn tiểu thư, trong ánh mắt có vài phần giống như của một người mẹ thương con.
Đáng tiếc, bà ta đang đặt tình cảm nhầm chỗ.
Tôi chỉ có thể âm thầm cảm thán, chẳng còn gì để nói.
Đúng lúc đó, bác sĩ bước ra, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ông ta.
Ông bác sĩ có vẻ hồi hộp, đẩy gọng kính, đưa báo cáo cho ông chủ: "Kết quả đã có rồi, ông Cố, xin mời xem qua."
Ông chủ nhận lấy, đọc kỹ, rồi nhìn quanh một lượt.
Ánh mắt căng thẳng của tiểu thư, vẻ mặt vui mừng không che giấu được của Hạ Lan Hoa, và cả biểu cảm đầy lo sợ của cặp vợ chồng trung niên.
Ông chủ khẽ thở ra một hơi, nở một nụ cười nhạt: "Tôi và Hạ Lan Hoa không có quan hệ cha con."
"Không thể nào!"
Sắc mặt Hạ Lan Hoa lập tức tái nhợt, cô ta lao tới giật lấy báo cáo, cẩn thận xem từng chữ, rồi ngồi bệt xuống đất, lẩm bẩm: "Sao có thể chứ? Tôi nghe thấy rõ ràng mà..."
Như chợt nghĩ ra điều gì, cô ta bật dậy, túm lấy áo người phụ nữ trung niên, gương mặt vặn vẹo: "Bà không phải nói chính tay mình tráo đổi sao? Sao lại không phải?"
Người phụ nữ trung niên kinh hoàng: "Tôi... tôi cũng không biết. Rõ ràng tôi đã tráo đổi rồi mà!"
"Im miệng!" Người đàn ông trung niên quát lớn, ngắt lời bà ta.
Sắc mặt ông chủ trở nên cực kỳ khó coi: "Năm đó, hai người thực sự đã tráo đổi hai đứa trẻ sao?"
Người phụ nữ trung niên hoảng hốt, vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Không, không, không có chuyện tráo đổi! Nếu có thì sao đứa trẻ lại không có quan hệ huyết thống với ông chứ?"
Người đàn ông trung niên cũng gật đầu phụ họa: "Con bé này não có vấn đề, đọc tiểu thuyết đến hỏng đầu rồi. Thật xin lỗi vì đã gây phiền hà, chúng tôi sẽ đưa con bé về ngay."
Họ kéo Hạ Lan Hoa định rời đi.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tôi mỉm cười chuyên nghiệp, bước lên chắn đường họ.
"Xin lỗi, tôi nghĩ tôi đã hiểu rõ sự thật."
Chờ ngày này mười mấy năm, không ai biết tôi đã chờ đợi khoảnh khắc này lâu đến thế nào!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/dai-tieu-thu-cam-nham-kich-ban-thien-kim-gia/chuong-8.html.]
Là một quản gia tài năng, đây chính là thời khắc huy hoàng của tôi!
Tôi lấy điện thoại ra, mở một đoạn video và đưa cho cảnh sát:
"Đây là đoạn video trích xuất từ camera giám sát của bệnh viện năm đó. Dù họ cố tình gây hỗn loạn, nhưng tôi vẫn giữ lại được bằng chứng. Người phụ nữ này đã giả làm y tá và tráo đổi hai đứa trẻ, camera đã ghi lại một phần."
"Tôi còn có lời khai của những nhân viên y tế mà họ đã mua chuộc. Nếu cần, tôi có thể liên hệ với nhân chứng ngay bây giờ."
Hạ Lan Hoa đứng ngây ra nhìn tôi: "Cái... cái gì? Thật sự đã tráo đổi chúng tôi sao?"
Tôi gật đầu: "Đúng vậy. Năm đó tôi tận mắt chứng kiến sự việc."
Tiểu thư kinh ngạc ngẩng đầu nhìn tôi, tôi xoa nhẹ lên đầu cô bé.
"Tại sao ông không ngăn cản?" Hạ Lan Hoa hét lên, giọng đầy phẫn uất: "Ông đã nhìn thấy, tại sao lại không ngăn cản! Ông có biết tôi đã sống những năm qua như thế nào không?"
Tôi đợi cô ta hét xong, rồi từ tốn nói: "Cô hiểu lầm rồi, Hạ tiểu thư. Sau khi mẹ cô rời đi, tôi đã đổi lại các cô về đúng chỗ."
Dưới ánh mắt kinh ngạc đến ngây người của ông chủ và phu nhân, tôi khẽ mỉm cười.
Cặp vợ chồng trung niên đứng đờ ra, không dám tin vào tai mình.
Người phụ nữ nhìn Hạ Lan Hoa, kinh ngạc thốt lên: "Đã đổi lại rồi sao? Vậy con mới là con gái của mẹ?"
Hạ Lan Hoa gào lên trong tuyệt vọng.
Tôi chỉnh lại chiếc nơ trên cổ áo, quay sang cảnh sát: "Tôi sẽ gửi thêm bằng chứng đến đồn sau. Hiện tại, liệu các vị có muốn bắt giữ hai người này không?"
Một viên cảnh sát nhìn tôi hỏi: "Tại sao ông không báo cảnh sát ngay từ năm đó?"
Tôi mỉm cười đầy ý nhị: "Chẳng phải trong tiểu thuyết, cao trào đều được giữ lại cho đến phút cuối sao? Như vậy mới tạo cảm giác thỏa mãn, độc giả đều thích vậy mà. Tôi đã chờ ngày này suốt mười mấy năm rồi đó."
Viên cảnh sát gãi đầu: "Nghe cũng có vẻ hợp lý thật."
Tôi tiễn cặp vợ chồng nhà họ Hạ bị áp giải đi. Hạ Lan Hoa thì mất hồn, vừa khóc vừa cười như người mất trí.
Phu nhân không nỡ nhìn cô ta như vậy, quyết định đưa cô ta vào viện tâm thần, còn tự mình trả chi phí.
Tôi mang một chiếc bánh kem nhỏ tới trước tiểu thư: "Tiểu thư, có muốn ăn thêm chút bánh không?"
Tiểu thư mỉm cười rạng rỡ với tôi: "Có chứ! Con có thể ăn hết cả cái bánh đó luôn!"