Đại Tiểu Thư Cầm Nhầm Kịch Bản Thiên Kim Giả - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-12-07 08:04:02
Lượt xem: 8,807

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm sau, sau bữa ăn sáng, ông chủ dẫn theo một nhóm người đến bệnh viện.

 

Bệnh viện và bác sĩ đều là do ông chủ tự mình hẹn trước, tài liệu cũng do chính tay ông ấy nộp.

 

Tôi chuẩn bị sẵn bánh kem nhỏ, trái cây và máy chơi game cho tiểu thư để cô bé không thấy nhàm chán trong lúc chờ.

 

Nhưng chưa đợi kết quả xét nghiệm, chúng tôi lại đợi được cảnh sát và một cặp vợ chồng trung niên.

 

Họ vừa nhìn thấy Hạ Lan Hoa đã chỉ tay kêu lên: "Đó chính là con gái chúng tôi!"

 

Hạ Lan Hoa vừa thấy họ liền trốn ra sau lưng ông chủ và phu nhân.

 

Viên cảnh sát bước tới, nói: "Chào ông, chúng tôi nhận được cuộc gọi báo án. Đôi vợ chồng này nói rằng con gái họ mất tích. Chúng tôi đã tìm ra nơi cô bé ở và đã liên hệ với ông trước."

 

Ông chủ gật đầu: "Đúng vậy, tôi đã nhận được cuộc gọi của các anh cách đây nửa tiếng."

 

"Xin hỏi, cô bé này có phải là Hạ Lan Hoa không?"

 

Hạ Lan Hoa không trả lời, chỉ im lặng trốn sau lưng ông chủ và phu nhân.

 

Người phụ nữ trung niên bước lên, kéo cô ta ra ngoài: "Con bé c.h.ế.t tiệt! Chạy xa như thế, muốn làm bố mẹ mày lo c.h.ế.t à?"

 

Hạ Lan Hoa vùng vẫy, hét lớn: "Không! Bà không phải mẹ tôi! Hai người là bọn buôn người!"

 

"Bốp!"

 

Người phụ nữ tức giận tát cô ta một cái: "Con bé c.h.ế.t tiệt! Dám nói linh tinh nữa, tin bà xé rách miệng mày không!"

 

Hạ Lan Hoa hét lên thảm thiết.

 

Viên cảnh sát lập tức cau mày: "Thưa bà, xin bà bình tĩnh và buông cô bé ra trước."

 

Tôi nhíu mày nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt.

 

Viên cảnh sát quay sang đôi vợ chồng: "Hai người thật sự là bố mẹ ruột của cô bé sao?"

 

Người đàn ông trung niên cười gượng, kéo người phụ nữ ra xa một chút, rồi nhìn Hạ Lan Hoa bằng ánh mắt lạnh lùng: "Lan Hoa, gây rối cũng phải nhìn hoàn cảnh! Chuyện con bỏ nhà đi, bố mẹ sẽ không tính toán, nhưng giờ thì về nhà ngay, đừng làm phiền các chú cảnh sát nữa!"

 

"Ai là con của hai người? Hai người là bọn buôn người đáng chết! Các chú ơi, bắt họ lại đi! Họ là bọn buôn người!"

 

Hạ Lan Hoa vừa khóc vừa hét, giọng the thé làm đau tai của mọi người xung quanh.

 

Ông chủ và phu nhân bất giác lùi lại vài bước.

 

Viên cảnh sát liếc nhìn đồng nghiệp, rồi một người giữ lấy mỗi người trong cặp vợ chồng trung niên ấy.

 

"Hai người thật sự là bố mẹ của cô bé?"

 

Người phụ nữ trừng mắt nhìn Hạ Lan Hoa, tức giận nói: "Không phải mẹ mày thì là ai? Bao nhiêu năm qua nuôi mày ăn học, giờ lại nói mẹ mày là kẻ buôn người à?"

 

Người đàn ông thở dài: "Lan Hoa à, dù bố mẹ không cho con đi trại hè, nhưng đó là vì nhà mình thực sự không có tiền. Sao con lại bỏ nhà đi rồi bịa đặt như thế? Sao con không biết thông cảm cho bố mẹ một chút nào?"

 

Biểu cảm của họ quá tự nhiên, khiến người ta nhất thời không phân biệt được ai đang nói dối.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/dai-tieu-thu-cam-nham-kich-ban-thien-kim-gia/chuong-7.html.]

Hạ Lan Hoa lắc đầu, nước mắt giàn giụa, cầu xin viên cảnh sát: "Cháu nghe chính tai họ nói. Năm đó họ tráo đổi hai đứa trẻ, cháu không phải con ruột của họ. Đây mới là bố mẹ ruột của cháu!"

 

Cô ta chỉ vào ông chủ và phu nhân.

 

Viên cảnh sát thoáng lúng túng, không biết phải xử lý ra sao.

 

Người phụ nữ trung niên tức giận tát Hạ Lan Hoa thêm một cái: "Con nhóc c.h.ế.t tiệt! Mày không cần bố mẹ nữa phải không? Tao nuôi mày bao nhiêu năm, mày đúng là đồ vô ơn!"

 

"Nuôi tôi? Từ nhỏ đến lớn, hai người đã bao giờ quan tâm đến tôi chưa? Có bao giờ cho tôi tiền tiêu vặt chưa? Em trai muốn gì cũng có, còn tôi thì ngày nào cũng làm việc nhà, bị đánh mắng không ngớt. Đây mà là bố mẹ sao?"

 

Từng lời cô ta nói ra đều nghẹn ngào, khiến người nghe không khỏi đau lòng.

 

Ngay cả tôi, trái tim vốn sắt đá, cũng có chút thương cảm cho số phận của cô ta.

 

Nhưng, nếu không có tôi, người phải chịu đựng những đau khổ đó sẽ là tiểu thư.

 

Tiểu thư đã làm gì sai?

 

Chỉ vì cô ấy được sinh ra trong một gia đình giàu có sao?

 

Đúng là quá phi lý.

 

"Ông Cố, ông có biết rõ tình hình không?" Một viên cảnh sát hỏi ông chủ.

 

Ông chủ gật đầu: "Tôi biết một chút. Hôm nay tôi đưa Hạ Lan Hoa đến đây cũng là để làm xét nghiệm ADN."

 

"Kết quả có rồi chứ?"

 

Ông chủ lắc đầu: "Cần chờ thêm một lát nữa."

 

Người đàn ông trung niên, tự xưng là bố của Hạ Lan Hoa, bước tới với nụ cười gượng: "Ông Cố, thực sự xin lỗi. Con bé nói năng linh tinh, làm phiền ông rồi. Chúng tôi sẽ đưa nó về, không làm xét nghiệm nữa."

 

Ông ta kéo Hạ Lan Hoa, định rời đi.

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Phản ứng này càng khiến mọi người thấy kỳ quặc.

 

Quả nhiên, không chỉ cảnh sát mà cả ông chủ cũng ngăn ông ta lại, kéo Hạ Lan Hoa về phía mình.

 

"Ông Hạ, đã đến đây rồi, hay là chờ kết quả. Nếu thực sự có sự nhầm lẫn, biết sớm vẫn tốt hơn."

 

Người đàn bà trung niên bắt đầu toát mồ hôi, trông rõ ràng là rất căng thẳng.

 

Tiểu thư khẽ siết tay tôi, tôi cúi xuống mỉm cười trấn an cô.

 

"Tiểu thư có muốn uống chút nước trái cây không? Dì Trương vừa ép, tôi nghĩ cô sẽ thích hương vị này."

 

Tiểu thư thoáng ngạc nhiên, sau đó nhẹ gật đầu.

 

Vậy là trong bầu không khí căng thẳng, tiểu thư cầm một ly nước trái cây, chậm rãi uống bằng ống hút, phát ra tiếng rất nhỏ.

 

Hạ Lan Hoa liếc qua, ánh mắt đầy ghen tị, nhưng tôi nhẹ nhàng nghiêng người, che lại tầm nhìn của cô ta.

 

"Xin lỗi, Hạ tiểu thư, tôi chỉ mang theo một ly."

 

Khuôn mặt Hạ Lan Hoa thoáng méo mó, cô ta cắn môi: "Không cần, tôi không khát."

Loading...