Hành lang đột nhiên im lặng, vài giây , giọng run rẩy của Tần Tầm vang lên.
"Xem , bà chủ Chu, dối, nó biến thành bảy phòng !"
"..."
"Không, căn nhà đổi, vốn dĩ là bảy phòng."
Tần Tầm, nhún vai.
"Anh Tần, thêm một nhà ."
Mắt Tần Tầm bỗng chốc đỏ hoe.
"Thật, thật ?"
Giọng nghẹn , vẻ mặt kinh hãi, nhưng một loại mong chờ và phấn khích khó tả.
cắt ngang cảm xúc của .
"Vậy vấn đề cần giải quyết bây giờ là, trong tám , tìm nhà tồn tại , nó thể là mấu chốt của sự kiện kỳ lạ ."
"Bây giờ, Tần, nên trả lời một câu hỏi."
Tần Tầm dần bình tĩnh , lời khẩn thiết.
"Bà chủ Chu cứ hỏi, Tần Tầm lấy nhân cách đảm bảo, điều đều là thật, tuyệt đối che giấu."
nheo mắt, những cánh cửa nối dài hành lang, tạo thành một vẻ hình khối nào đó.
"Những sống ở đây, danh nghĩa là nhà, nhưng thực tế mối quan hệ giữa họ hề thiết; lý do tụ họp là vì vợ , Khương Tri n."
"Vậy thì, Khương Tri n ở ?"
Hành lang trở nên yên tĩnh.
Lúc Tần Tầm mở miệng nữa, mang theo vài phần do dự.
"Bà chủ Chu, cô ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dai-su-huyen-hoc-can-phong-thu-8/chuong-4.html.]
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
sững sờ, "Sao ?"
Anh im lặng một lát.
" cứ nghĩ cô thấy căn nhà thì chủ nhân là ai chứ."
Bị , đột nhiên nhớ điều gì đó, kinh ngạc hỏi:
"Khương Tri n, là nữ nhà văn giàu năm hai mươi tuổi kiếm mấy trăm triệu tiền bản quyền ? Cô chẳng chết——"
im lặng, "Xin ."
"Không , là rõ." Giọng Tần Tầm trầm thấp, thần sắc trở nên nặng nề và cô quạnh.
"Tri n qua đời ba năm ."
Một giờ , trong thư phòng ở tầng một biệt thự, giữa mùi thơm ngào ngạt, Tần Tầm kể về Khương Tri n.
"Bên ngoài nhắc đến cô , lúc nào cũng thiên kim thật thiên kim giả gì đó, kỳ thực ngược , bất kể là cha ruột cha nuôi của cô , ban đầu đều là những nghèo khó."
"Tri n nổi tiếng nhờ lách năm mười sáu tuổi, năm hai mươi tuổi đạt tự do tài chính đáng ngưỡng mộ, năm hai mươi mốt tuổi, bố nhà Khương tìm đến, năm xưa ở bệnh viện bế nhầm con gái. Cô vì quyến luyến tình , dứt khoát mua căn biệt thự lớn , để cả hai bên bố và chị gái bế nhầm là Lan Ương, đều sống chung."
" và Tri n quen trong một hoạt động công ích, lúc đó cô cố tình giấu phận của , chúng như một đôi tình nhân bình thường quen yêu ."
" từng thấy ai giàu cảm xúc và bụng như cô , cô thường xuyên vì quá đồng cảm với nỗi khổ của khác mà buồn bã rơi lệ."
" và em gái Hân Hân là trẻ mồ côi, cô sợ tổn thương lòng tự trọng của , nên dùng tên khác để tài trợ cho chúng thành việc học."
"Khi quyên góp ở vùng núi, cô gặp Diệp Chí Viễn tài năng lách, đưa khỏi xưởng than, cho sống trong biệt thự, nhận đồ ."
Anh đến đây, dừng lâu.
đối diện , cảm nhận nỗi buồn, sự đau đớn, nỗi nhớ của đang cuộn trào trong gian như thể hữu hình.
Chỉ đến khi tiếng sấm kinh hoàng vang lên ngoài cửa sổ, mới bình tâm trạng, trầm giọng mở lời.
"Một cô gái như , chắc hẳn cả ông trời cũng đành lòng, ba năm , đêm sinh nhật thứ hai mươi chín của cô , vì bệnh cũ tái phát, cô qua đời khi còn trẻ."
" nhớ cô , nhớ... Chuyện thể tin nổi thậm chí khiến kìm mà nghĩ, nếu là cô về thì quá. Là ma là linh hồn gì cũng , chỉ cần cho gặp cô một nữa, nguyện đánh đổi tất cả!"