Chờ đến khi cô ấy lấy ra một chùm chìa khóa từ ngăn kéo, quay lại phòng ngủ thứ năm, và đưa chìa khóa vào ổ khóa, tay cô ấy đã run lẩy bẩy.
Cánh cửa phòng chậm rãi mở ra.
Cô ấy trợn tròn mắt, nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ.
Chồng cô ấy, và người chị nuôi trên danh nghĩa của cô ấy.
Hai người trần truồng quấn lấy nhau, lay động lên xuống, vừa điên cuồng vừa mãnh liệt.
Khương Tri n há miệng, phát ra tiếng thét không lời.
Hai người trên giường quay đầu lại, mặt đỏ bừng, thở hổn hển nhìn cô ấy.
Tần Tầm lập tức ngã xuống đất, trên người trần trụi đầy những vết đỏ; anh ta kinh hoàng vươn tay định nắm lấy tay cô ấy, nhưng bị Khương Tri n dùng sức hất ra.
Khương Tri n toàn thân run rẩy, nói lớn điều gì đó.
Vẻ mặt đầy căm hận, méo mó, và dứt khoát.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Loáng thoáng thấy khẩu hình miệng là “không c.h.ế.t nữa”, “đuổi hết ra ngoài”, “ly hôn”, “phải trả giá”.
Lan Ương trần truồng ngồi trên giường, khóc lóc van xin; bỗng nhiên, cô ta nhảy xuống giường, vồ lấy một chiếc kéo trên bàn, hung hăng cứa vào cổ tay mình một nhát, rồi thêm một nhát nữa.
Máu nhỏ từng giọt xuống sàn nhà.
Khương Tri n không hề lay động, vẫn từng chữ một, dứt khoát nói điều gì đó.
Lan Ương đổ sụp xuống đất, nước mắt giàn giụa trong tuyệt vọng.
Tần Tầm mặt mày tái mét quỳ bên chân Khương Tri n, môi run run nói: “Mạng người quan trọng”, “bệnh viện”, “quay về giải thích!”
Vừa nói anh ta vừa gượng gạo mặc quần áo, ôm Lan Ương đang nửa tỉnh nửa mê đi xuống lầu.
Khương Tri n đi đến cạnh cầu thang, cụp mắt nhìn hai người trên cầu thang xoắn, nghiến răng nói điều gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dai-su-huyen-hoc-can-phong-thu-8/chuong-15.html.]
Tần Tầm mặt mày đau khổ, nhưng bước chân không dừng lại.
Khương Tri n bỗng nhiên nghiêng người, mất thăng bằng, bị một lực đẩy ra khỏi lan can.
Ngay khoảnh khắc rơi xuống, cô ấy túm được lan can, thân người lơ lửng giữa không trung.
Cô ấy nhìn thấy Hân Hân.
Đang mặc đồ ngủ, Hân Hân kinh hoàng đứng đó, vẫn giữ nguyên động tác đẩy cô ấy, miệng như đang lẩm bẩm nói: “Không được đối xử như vậy với anh trai tôi, không được!”
Khương Tri n rõ ràng đã không còn sức lực, cô ấy ném ánh mắt tuyệt vọng về phía bốn căn phòng ngủ gần cầu thang.
Ở đó, có bố mẹ ruột và bố mẹ nuôi của cô ấy đang ở.
Cô ấy mong họ vẫn chưa ngủ, sẽ ra ngoài cứu mình.
Nhưng cô ấy dường như đột nhiên nhìn thấy gì đó, đồng tử từ từ mở lớn.
Cửa phòng và sàn gỗ của biệt thự có một khoảng hở nhất định, ánh sáng trong phòng lọt ra ngoài, tạo thành những vệt sáng trên hành lang.
Từ góc nhìn của Khương Tri n.
Cô ấy vừa đủ nhìn thấy bốn căn phòng ngủ.
Tại chỗ ánh sáng lọt ra từ khe cửa mỗi căn phòng ngủ, đều có một bóng đen khẽ lay động.
Điều đó có nghĩa là.
Đằng sau mỗi cánh cửa, đều có một người đang đứng.
Khương Tri n buông tay, rồi ngã lộn ra phía sau.
Khi cô ấy ngã xuống đất phát ra tiếng động trầm đục, Tần Tầm đang ôm Lan Ương chuẩn bị bước ra khỏi cửa.
Bước chân anh ta khẽ khựng lại.
Hai giây sau, anh ta không quay đầu lại mà lao thẳng ra ngoài cửa.