Nếu tôi chỉ dùng Thần thức đối kháng, chưa nói thắng thua, riêng quá trình này thôi cũng đủ khiến tôi kiệt sức.
Dùng não rất mệt đấy.
May thay.
Chu Quốc Cường là người thích động tay động chân làm lụng mỗi khi rảnh rỗi.
Ông ấy đã liên tục rót Thần thức vào một số món ngọc trong tiệm theo kiểu nhỏ giọt lâu dài.
Tần số rung động phân tử của ngọc khí, thông qua cộng hưởng với sóng não α của con người tạo ra ghép năng lượng, nhờ đó nâng cường độ Thần thức lên gấp nhiều lần.
Lúc này, chiếc vòng ngọc trong vòng sáng xoay tròn dần xuất hiện vết nứt, cuối cùng phát ra vài tiếng "coong coong", vỡ tan tành, rơi xuống đất.
Những người trong phòng cũng dần dần, từng chút một, ngừng những động tác kỳ dị.
Từng người một ngồi bệt xuống đất.
Mặt mày tái mét, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
Tôi liếc nhìn Hân Hân.
Cô bé vẫn đang không ngừng lặp lại động tác trèo cửa sổ, rơi xuống, chỉ là cơ thể đã có thay đổi.
Trở nên thối rữa, bốc mùi hôi thối.
Cô bé vốn đã c.h.ế.t từ lâu rồi.
Đây mới là dáng vẻ thật sự của cô bé hiện tại.
Còn sự tồn tại của cô bé trước đó, chỉ là ảo ảnh do Khương Tri n tạo ra.
Cô ấy đã khiến mỗi người bước vào căn phòng này đều tự nhiên bị ảo ảnh ảnh hưởng, mê hoặc.
Giờ phút này, Khương Tri n hẳn đã bị thương nặng, không thể duy trì sự thôi miên ý thức tập thể này nữa.
Nhưng, cô ấy đi đâu rồi?
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Tôi lạnh lùng đánh giá mấy người trước mặt.
Khương Tri n muốn báo thù, rốt cuộc là ai?
Tôi quát khẽ một tiếng, mọi người đều run lên, kinh hoàng nhìn về phía tôi.
Tôi trầm giọng, từng chữ một.
"Đêm hôm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ai trong số các người đã g.i.ế.c hại Khương Tri n!"
"Mau nói ra ngay, có lẽ tôi còn có thể giúp các người, bằng không, tự gánh hậu quả!"
Tất cả mọi người nhìn tôi.
Một lúc lâu sau, giọng khàn khàn của ông bà Khương và ông bà Lan vang lên:
"Tri n? Liên quan gì đến Tri n?"
"Ai lại g.i.ế.c Tri n?"
"Tri n tuyệt đối sẽ không đối xử với chúng tôi như vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/dai-su-huyen-hoc-can-phong-thu-8/chuong-12.html.]
"Đại sư, ngài nhầm rồi, Tri n là lúc phát bệnh ngã từ trên lầu xuống, c.h.ế.t trên đường đi bệnh viện."
Diệp Chí Viễn ôm đầu, phát ra tiếng kêu chói tai:
"Là tôi! Là tôi hại c.h.ế.t chị ấy! Nếu không phải tôi bị tai nạn xe cộ chậm trễ thời gian, có lẽ chị ấy đi bệnh viện còn cứu được!"
Lan Ương nghẹn ngào, "Chí Viễn, em cũng chỉ là quá gấp nên mới đụng xe, chuyện này không trách em được. Em đừng tự trách bản thân nữa."
Tần Tầm ngơ ngác lắng nghe, đột nhiên hỏi:
"Tri n không phải c.h.ế.t trong phòng sao? Sao lại c.h.ế.t trên xe?"
Nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, tôi thật sự không nhịn được, trợn trắng mắt.
"Thôi được rồi!"
Tôi hét lớn một tiếng.
"Các người không nói, tôi tự xem!"
Thần thức khởi động, cuồn cuộn ngập trời.
Tôi nhắm vào Diệp Chí Viễn trước tiên.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp màn chắn ý thức hỗn độn, tôi tiến vào biển ý thức của cậu ta.
Lấy Khương Tri n làm neo ký ức, tôi có thể thấy được những cảnh tượng ký ức về Khương Tri n sâu sắc nhất trong đầu cậu ta.
Đáng tiếc tôi chỉ có thể làm người quan sát cảnh tượng.
Không có cách nào khác, đây là thiết lập của não bộ.
Khi con người hồi tưởng lại những trải nghiệm trong quá khứ, đều nhìn bản thân từ góc độ người ngoài cuộc.
Thế nên tôi không thể cảm nhận cậu ta, chỉ có thể đứng ngoài quan sát.
Lúc này, tôi thấy cậu ta.
Đang ngồi đọc sách trong căn thư phòng sáng sủa và ấm cúng.
Tôi hơi ngạc nhiên, tại sao đây lại là ký ức sâu sắc nhất của Diệp Chí Viễn về Khương Tri n nhỉ?
Cảnh tượng không có âm thanh.
Lúc này, cửa thư phòng mở ra.
Khương Tri n bước vào.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ của Khương Tri n.
Hèn chi Tần Tầm lại biểu hiện sự thương nhớ cô ấy đến thế.
Cô ấy quả thực là một người phụ nữ rất đẹp.
Không phải vẻ đẹp nhạt nhòa, thiếu sức sống, mà là vẻ đẹp linh động, trí tuệ, tràn đầy sức sống.
Khương Tri n đứng bên cạnh Diệp Chí Viễn.
Khóe môi mỉm cười, chăm chú xem bản thảo của cậu ta.
Ở góc độ cô ấy không nhìn thấy.
Diệp Chí Viễn trái tim rung động tuổi thiếu niên. Đang không chớp mắt, ngây ngốc nhìn cô ấy.